Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Vệ Tự nắm ta, đưa ta bước lên kiệu hoa.
Tạ Hạc Lăng đứng bên cạnh sững sờ thoáng chốc, đột nhiên đuôi mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, vội bước tới định ngăn cản.
“Khương Kiều, ai cho phép nàng gả cho khác?”
“Chẳng phải ta cưới nàng, nên nàng ý giận dỗi mà gả cho hắn sao?”
Hắn hoảng loạn kéo ta, định lôi ta xuống khỏi kiệu hoa.
“… lập tức xin chỉ, cho nàng làm tử phi.”
Hắn vừa gấp gáp vừa ra lệnh: “Ta không cho phép nàng gả cho hắn!”
“Khương Kiều, chờ ta!”
Tạ Hạc Lăng còn chạm tới gấu hồng y của ta, đã Vệ Tự ngăn lại.
Vệ Tự giọng nói ôn hòa nhưng không hề khách khí:
“ tử cướp vợ của ta sao?”
“Trắc phi của ngài ở kia, còn Kiều nhi là ái thê của ta, tử đừng nhầm lẫn!”
“Nếu còn dám dây dưa Kiều nhi, thì đừng trách ta phạm thượng, đại hôn hôm nay nhuốm máu!”
ta và Vệ Tự bái đường thành thân, lẽ ra nên ở Đông thành thân , lại bất chấp ngăn cản, xông thẳng .
Hỷ bào trên hắn rách bươm, kim quan lệch hẳn sang một bên, toàn thân chật vật, vươn về phía ta:
“Khương Kiều, là sai .”
“ không nên ỷ thân , hết lần này đến lần khác lạnh nhạt nàng, bỏ mặc nàng, tình khiến nàng ghen giận.”
“Chỉ cần nàng , tất đều là của nàng, kể thân tử phi, toàn bộ Đông , và nữa!”
“Khương Kiều, đừng gả cho hắn. Theo ta về Đông đi!”
Ta đội khăn voan, khẽ lắc đầu: “ tử điện , ta không theo ngài về.”
“Ta Vệ Tự là thật lòng, là giận dỗi hay khiến ngài ghen.”
“Chúng ta đã sớm kết thúc … ta đã không cần ngài nữa.”
Tạ Hạc Lăng sững lại, như thể không hiểu, đôi mắt đỏ hoe dường như sắp khóc.
“Tại sao?”
“Chỉ ta làm ám vệ cho nàng sao?”
Ta không giải thích nữa.
Không phải một chuyện, mà là quá nhiều chuyện chồng chất.
Thất vọng tích tụ đủ thì rời đi.
Đau đến cực thì buông .
Là hắn hết lần này đến lần khác bỏ rơi ta.
Là hắn luôn dẫn theo Khương Chỉ mà đi.
Là hắn không buông được thân tử, khiến ta phải nhường nhịn, phải chịu đựng…
Là hắn dùng Khương Chỉ khiến ta đau lòng, ghen tuông, chứng minh rằng ta không thể rời xa hắn, còn tâm đến hắn.
đau lòng đến tột , chỉ còn lại chán ghét và mệt mỏi.
Tạ Hạc Lăng còn nói gì đó.
Nhưng Vệ Tự đã nhịn đến cực hạn, rút kiếm, đánh văng hắn ra ngoài.
Hoàng đế nổi giận phái đến áp giải trở về, Tạ Hạc Lăng còn quay đầu hét lên ta:
“Khương Kiều, nàng chờ !”
“ chứng minh, lòng chỉ có nàng!”
14
Đêm động phòng hoa chúc.
Vệ Tự đỏ bừng vành tai, trông vô ngượng ngùng.
Hắn hết can đảm, nhẹ nhàng hôn ta một cái:
“Kiều nhi, nếu đau thì bảo ta.”
Cảm giác đêm ấy rất dịu dàng.
Hắn cẩn thận khống chế sức lực, thớ cơ trên căng chặt như đá.
Ta lại nhớ tới những dòng chữ trước kia – hắn dồn hết sức, đều là dành cho ta…
Ba ngày sau là tiệc hồi môn.
Ta được Vệ Tự yêu chiều đến mức sắc mặt hồng hào rực rỡ.
Còn Khương Chỉ thì mang vẻ mặt oán phụ, đôi mắt đen kịt nhìn ta đầy ghen tức.
Ta nghe các nữ bên cạnh nàng thì thầm mới biết, đêm đại hôn, tử còn bước phòng tân hôn.
Bao ngày qua, Khương Chỉ chỉ biết lẻ loi khuê phòng lạnh lẽo.
Tại Khương phủ, Tạ Hạc Lăng tìm được cơ hội, vội vàng giải thích ta:
“ đụng nàng ấy.”
Giọng hắn khô khốc: “Khương Kiều, hãy cho thêm một cơ hội!”
kịp ta đáp lời, thì phu quân hay ghen của ta đã xuất hiện, lạnh lùng liếc Tạ Hạc Lăng một cái, cúi xuống ôm ta, bế đi mà không nói một lời.
Sau này lại nghe kể –
Khương Chỉ không cam lòng chịu cảnh phòng không gối chiếc, còn nhân Đông cười nhạo, nên đã thuốc Tạ Hạc Lăng.
phát hiện, Tạ Hạc Lăng suýt nữa đã phế bỏ thân trắc phi của nàng ta.
lúc thuốc phát tác, Tạ Hạc Lăng gắng đến tìm ta:
“Khương Kiều, nàng xem ta khó chịu đến mức này mà đụng nàng ta một chút nào.”
“ lòng ta chỉ có nàng!”
Hắn vừa chứng minh lòng trung thành ta, vừa mong ta giúp hắn giải độc.
Vệ Tự tới nơi suýt nữa đã phế hắn tại chỗ, may mà ta kịp ngăn lại.
Dù sao thì Tạ Hạc Lăng cũng là tử.
Chỉ là dược tính mà Khương Chỉ quá mạnh, mà Tạ Hạc Lăng lại nhịn quá lâu, cuối ngự y cũng không cứu vãn được, Tạ Hạc Lăng đã hoàn toàn mất đi năng lực làm nam nhân, rất khó có thể nối dõi.
Hoàng hậu nương nương biết chuyện, giận dữ phế bỏ thân trắc phi của Khương Chỉ, tội danh độc mà giam nàng ta đại lao.
Còn Tạ Hạc Lăng trở thành kẻ phế nhân, Hoàng đế thất sủng, cuối cũng tước đi ngôi vị tử, đày đến phong địa xa xôi hẻo lánh.
Ta nằm trên ghế tựa phủ Tướng quân, mỉm cười nhìn về phía nhà bếp không xa, nơi bóng dáng cao lớn kia vụng về nhưng gắng chút một, tự sắc thuốc an thai cho ta.
Hoàn.