Năm ta sáu tuổi, vị hoàng đế đầu bạc trắng xoá ôn tồn hỏi ta: “Đứa nhỏ ngoan, có muốn làm hoàng hậu chăng?”
Ta sợ hãi nép sau lưng cha, đầu lắc như trống lắc: “Nhưng mà Bệ hạ đã có hoàng hậu rồi mà.”
Hoàng đế bật cười, xoa đầu ta, nói: “Không phải hoàng hậu của trẫm, là của hắn.”
Ta quay đầu nhìn về phía tiểu ca ca bên cạnh người.
Tuy hắn sinh rất tuấn tú, nhưng ta vẫn lắc đầu.
Tiểu ca ca buồn bã cúi đầu xuống.
Ta mím môi, trong lòng có chút không nỡ.
Hoàng đế thu hết vào trong mắt, nhẹ giọng nói:
“Hắn từ nhỏ đã không có mẹ, cũng chẳng có bạn bè.”
“Không bao lâu nữa, trẫm cũng phải rời xa hắn.”
“Hắn đáng thương lắm, hoàng cung thì rộng lớn, ban đêm hắn thường khóc một mình.”
“Vậy con có thể thay trẫm, bầu bạn với hắn được không?”
Ta suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc gật đầu: “Được ạ.”