Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Kỷ Tri Tri quả nhiên tức điên.
Cậu ấy mặt mày âm trầm: “Không được, bảo cút đi.”
Tôi cố gắng thuyết phục: “Nhưng sự muốn học , mình phải lầm đường có cơ hội đầu chứ…”
Ánh mắt sâu thẳm Kỷ Tri Tri dừng lại trên mặt tôi.
Một lúc , cậu : “Cậu tiền rồi à?”
Tôi chột dạ rụt vai lại.
Kỷ Tri Tri tháo kính , bực bội bóp sống mũi: “Tớ nói rồi, cậu thiếu tiền cứ nói với tớ ?”
Tôi lí nhí phản bác: “Tớ không muốn tiền không, nói đó tiền học kèm.”
Dù cao hơn giá thị trường… nhưng tôi sự cần tiền.
Kỷ Tri Tri để lại một câu “Tùy cậu”, rồi xách cặp bỏ đi.
Ghế bị kéo nghiến một tiếng lớn, làm tôi giật nảy mình.
Chu Nhượng hay bước cửa trước.
trợn mắt tôi, đưa tôi một cái bình nước: “Học sinh ngoan cũng trốn tiết hả?”
Rồi phịch chỗ Kỷ Tri Tri: “Tớ đây được không?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Chu Nhượng bĩu môi làm bộ đáng thương: “Gần đây tớ học nghiêm túc lắm, hình như bị cận rồi, không rõ nữa.”
Vì chuyện học , cũng đành thôi.
Tôi định gật đầu, Kỷ Tri Tri lại, vung cặp đập bàn: “Biến!”
Chu Nhượng nổi gân trán.
đối mắt một hồi lâu, Chu Nhượng lẩm bẩm “Tớ học sinh ngoan, tớ không nóng nảy…” rồi lặng lẽ về chỗ phía .
Kỷ Tri Tri “rầm rầm” .
Cậu ấy nghiến răng Chu Nhượng: “Tôi để mắt tới cậu đó, liệu hồn ngoan ngoãn.”
Xem như đồng ý Chu Nhượng tham gia nhóm học rồi.
Chu Nhượng vô tội nháy mắt với tôi: “Cô giáo Hà, cậu ấy dữ quá à.”
Tôi xoa dịu Chu Nhượng: “Không sao đâu, cậu ở với cậu ấy lâu sẽ biết cậu ấy ra tốt bụng lắm.”
Chu Nhượng đắc ý nhướng mày khiêu khích Kỷ Tri Tri.
Lần này tới lượt Kỷ Tri Tri nổi gân trán rồi.
8
tiền , tôi càng nghiêm túc trong việc dạy học Chu Nhượng.
Chu Nhượng nhắn tin tôi làm gì, tôi lại cậu học bài chưa.
Chu Nhượng tan học rủ tôi đi tiệm bánh ngọt, tôi có phải đi tiệm bánh để học không?
Chu Nhượng tặng tôi một sợi lắc mới, tôi bảo lần mua tôi quyển sách bài .
Chu Nhượng sắp phát điên rồi.
Cậu ấy định chạy trốn.
Tôi hung dữ đè cậu ghế: “Học! Hôm nay không học thuộc hết đống này đừng hòng đi đâu!”
Hoàng hôn buông , một tiếng trôi qua khi tan học.
Chu Nhượng mặt ỉu xìu ôm sách : “Tớ muốn về nhà…”
Tôi mỉm cười: “Về nhà chỉ có căn nhà lạnh lẽo, ở đây có tri thức nóng bỏng!”
Tôi nâng cuốn bài vật lý .
sự cầm thấy nóng ran.
một tháng học hành, Chu Nhượng vị trí đội sổ toàn khối nhảy vọt năm mươi hạng.
Vài cười cợt đi tìm Chu Nhượng.
Họ cậu ấy có sự quyết tâm học hành rồi à.
Chu Nhượng hạ thấp giọng: “Ai học chứ, nếu không phải vì theo đuổi cô đại học bá đó tôi thèm !”
“Buổi tối đi đánh bi-a không?”
Kỷ Tri Tri sang tôi: “Cậu có chấp chuyện cậu như vậy không?”
Tôi vùi đầu trong đề hóa, mơ màng : “Hả?”
Cậu ấy liếc mắt ra hành lang.
Chu Nhượng khoác vai mấy tên tóc tai sặc sỡ.
Thấy tôi ra, Chu Nhượng hoảng hốt hất khác ra khỏi cổ, nở một nụ cười lấy lòng.
Tôi khẽ “ờ” một tiếng: “Dù sao cậu trả tiền, tôi dạy học, việc cần học tôi đều giám sát đủ rồi, còn cậu thế nào có liên quan gì đến tôi đâu.”
Kỷ Tri Tri khẽ cong môi.
Tâm trạng cậu ấy cứ thất thường chẳng hiểu nổi.
Tôi đành gán tính cách tiểu thiếu gia đi.
9
Tôi đi giao đồ ăn giúp tiệm ăn, khéo địa điểm tiệm bi-a nơi Chu Nhượng chơi.
Trong phòng khói mù mịt, tôi bị sặc đến ho khan.
Một tên nhóc đứng lấy đồ đầu gọi: “Chu Nhượng, ra trả tiền.”
Tôi ngẩng đầu , đối diện ngay với ánh mắt thanh tú Chu Nhượng.
Cậu ấy mặc áo sơ mi hoa, mấy món trang sức trên tai lại đeo đầy đủ, miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa.
Trừ việc chưa nhuộm tóc lại, còn lại giống hệt Chu Nhượng lúc tôi mới quen.
Tôi bình thản, đưa mã thanh toán ra: “ trăm.”
Điếu thuốc trong miệng Chu Nhượng rơi bịch đất.
Cậu luống cuống, liên tục chà quần.
Tôi ra hiệu cậu lấy điện thoại.
Chu Nhượng mới vội vã lấy máy ra quét mã.
Tôi còn chu đáo đỡ cậu run.
Chu Nhượng gõ mật khẩu giải thích: “Tớ làm bài xong mới đến chơi, bọn họ cứ rủ mãi, tớ ngại chối…”
khi xác tiền , tôi nhét điện thoại túi: “Không sao đâu, cậu không cần giải thích với tớ, dù gì chúng cũng chỉ bạn học cùng nhóm học thôi .”
bước ra đến cửa, Chu Nhượng kéo tôi lại.
Cậu ấy nhíu mày, mắt hiện nỗi buồn: “Cậu chẳng thèm quan tâm tới tớ…”
Dưới ánh mắt mở to tôi, cậu đổi giọng: “Không quan tâm tới chuyện học tớ ấy ?”
Tôi đẩy cậu ra, không đẩy nổi.
Tôi bất lực: “Chu Nhượng, chuyện học hành vốn cậu. Tôi có thể giám sát cậu ở trường, nhưng đâu thể canh cậu mươi tư tiếng được chứ?”