Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

8.

Toàn bộ phòng một lần nữa chìm vào tĩnh lặng.

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, cánh cửa ký túc vốn không đóng chặt mà chỉ khép hờ.

Lúc này, qua khe cửa đó, tôi thấy Vương Điềm Nhi không biết đã đứng ở ngưỡng cửa từ bao giờ.

Trên tay cô ấy là một túi đồ ăn vặt vừa mua từ ngoài về, và thứ vừa rơi xuống đất chính là những món đồ ăn đó.

Giờ đây chúng vương vãi khắp nền nhà, nước sốt loang lổ, nhưng cô ấy chẳng thèm để ý.

“Điềm Nhi!”

Tô Tĩnh Tĩnh hoảng hốt đứng bật dậy, mặt cắt không còn giọt m/á/u.

“Cậu… cậu nghe thấy rồi sao?”

Sắc mặt tái nhợt của Vương Điềm Nhi đã là câu trả lời.

“Các cậu… các cậu vẫn còn nghi ngờ tớ sao?”

Giọng cô ấy run rẩy vang lên, “Rõ ràng tớ đã nói rồi… tớ thật sự rất cẩn thận rồi… thật sự không thể là tớ… tại sao các cậu vẫn không tin tớ?”

“Không phải là không tin cậu…”

Tô Tĩnh Tĩnh lên tiếng, trong giọng vẫn mang theo sự sợ hãi.

“Chỉ là… cậu cũng biết mà, khi mộng du cậu không nhớ được mình đã làm gì… Vậy thì làm sao cậu dám chắc mình không làm gì cả?”

“Đúng vậy.”

La Manh cũng nói chen vào, giọng trầm khàn,

“Tất cả mọi chuyện này… trùng hợp đến mức quá đáng.

Khi cậu mơ thấy bổ dưa hấu, có một cô gái bị bổ đầu c/h/ế/t.

Khi cậu mơ thấy ăn bánh cuốn lòng, lại có một nam sinh bị moi ruột.

Trên đời này làm gì có nhiều trùng hợp như vậy?”

“Đủ rồi!”

Vương Điềm Nhi rốt cuộc không kìm nổi mà òa khóc.

“Tốt thôi, các cậu không tin tớ đúng không? Vậy tớ sẽ đưa bằng chứng cho các cậu xem!”

Nói xong, cô ấy nhanh chóng bước vào.

Khoảnh khắc Vương Điềm Nhi tiến về phía trước, dù là tôi cũng theo bản năng lùi lại một bước vì sợ hãi.

Tô Tĩnh Tĩnh thậm chí hét lên một tiếng, trốn ra sau lưng La Manh.

Thế nhưng, Vương Điềm Nhi không hề rút ra thứ gì đáng sợ.

Thay vào đó, cô ấy rút điện thoại, đưa thẳng lên trước mặt tụi tôi.

“Nhìn đi! Tớ đã lắp camera giám sát trong phòng ký túc mới từ lâu rồi! Mấy ngày nay tớ không hề bước ra khỏi cửa một bước!”

Nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, tụi tôi đều ngẩn người.

Quả nhiên là một đoạn video giám sát.

La Manh lập tức bình tĩnh lại, nhận lấy điện thoại.

Bên cạnh, Vương Điềm Nhi vừa khóc vừa nói:

“Tớ biết bản thân mộng du thì không nhớ gì, nên sau khi suýt chút nữa c/h/é/m vào đầu Tiểu Vũ, tớ đã lập tức lắp camera trong phòng.

Camera quay thẳng cửa chính. Chỉ cần tớ rời phòng là chắc chắn sẽ bị quay lại!”

Màn hình hiển thị đúng là quay thẳng cửa phòng mới của cô ấy.

Một dãy đồ đạc chất cao chặn trước cửa, đủ để ngăn không cho ai ra vào mà không bị quay lại.

La Manh kéo nhanh đoạn video tua lại gần như toàn bộ đêm hôm qua.

Quả nhiên, không hề có cảnh Vương Điềm Nhi rời khỏi phòng.

“Người c/h/ế/t là đêm qua.”

Vương Điềm Nhi nghẹn ngào,

“Đây là video đêm qua… bây giờ, các cậu tin tớ rồi chứ?”

Tô Tĩnh Tĩnh hoàn hồn, lập tức áy náy nhìn cô ấy.

“Điềm Nhi… xin lỗi… là lỗi của tụi tớ, lại nghi ngờ cậu… tụi tớ không cố ý…”

Cô ấy nắm lấy tay Vương Điềm Nhi.

Nhưng tôi đột nhiên cắt ngang.

“Đợi đã.”

Giọng tôi run lên, mặt cắt không còn giọt m/á/u, mắt vẫn dán chặt vào màn hình.

La Manh giật mình:

“Tiểu Vũ, cậu làm gì thế? Tự nhiên lại phát điên à?”

Nhưng tôi không để ý đến cô ấy, mà đưa tay giật lấy điện thoại, zoom to đoạn quay ở một chi tiết.

“Nhìn… nhìn vào gương kia!”

Trong video, trước cửa phòng Vương Điềm Nhi chất đầy đồ đạc.

Trên bàn đặt cạnh cửa có một chiếc gương trang điểm.

Mà trong gương, phản chiếu chính là khung cửa sổ đối diện.

Và hình ảnh trong gương cho thấy —

Vương Điềm Nhi đang… bò ra ngoài cửa sổ.

Tất cả chúng tôi đều nhìn thấy cảnh đó.

Kể cả La Manh, Tô Tĩnh Tĩnh — và cả chính Vương Điềm Nhi.

Đúng vậy.

Cô ấy không hề đi qua cửa chính.

Nhưng… lại bò ra ngoài bằng cửa sổ.

“…Khoan đã…”

Tô Tĩnh Tĩnh run giọng nói:

“Tớ nhớ cảnh sát cũng nói, không có ai bị quay lại ở cửa phòng hai nạn nhân… Nếu hung thủ không vào từ cửa chính, mà… trèo vào từ cửa sổ thì sao…?”

Tôi lạnh sống lưng.

Bởi vì tôi chợt nhớ ra —

Căn phòng đầu tiên, nơi nữ sinh khoa Ngữ văn bị sát hại… chính là căn phòng ngay bên dưới phòng mới của Vương Điềm Nhi.

Còn nam sinh thứ hai c/h/ế/t trong phòng ở tầng 2 — đủ thấp để trèo vào qua cửa sổ.

Tô Tĩnh Tĩnh vội tua video về đêm đầu tiên nạn nhân c/h/ế/t.

Quả nhiên, trong gương lại xuất hiện cảnh Vương Điềm Nhi đang… bò ra ngoài cửa sổ.

La Manh đột nhiên rùng mình, lẩm bẩm:

“Điềm Nhi… tớ nhớ cậu rất thích leo núi phải không?”

Phải.

Vương Điềm Nhi là thành viên CLB leo núi, kỹ năng xuất sắc.

Trước đây đi chơi chung, tường leo cao mấy mét cũng chẳng làm khó được cô ấy.

Mà tòa nhà ký túc này, bên ngoài đầy dàn lạnh điều hòa và thanh sắt, đúng là rất dễ bám trèo.

Không chỉ tôi.

Tất cả mọi người, kể cả chính Vương Điềm Nhi… đều hiểu ra cùng một điều.

Ánh sáng trắng bệch trong phòng rọi lên gương mặt cô ấy, khiến làn da vốn đã tái nay càng nhợt nhạt.

Tôi thấy cô ấy lùi lại từng bước, run rẩy nói:

“Không… không thể nào… tớ không thể nào g/i/ế/t người… càng không thể nào ăn…”

Cô ấy như đang cố tự thuyết phục bản thân, nhưng chính ánh mắt hoảng loạn ấy cũng cho thấy — cô ấy không còn dám tin vào chính mình nữa.

Vì mọi chuyện xảy ra trong lúc mộng du, bản thân cô ấy hoàn toàn không hề nhớ gì.

Chữ “ăn” còn chưa kịp thốt ra hết, Vương Điềm Nhi đột nhiên ôm bụng nôn khan, sau đó quay đầu bỏ chạy.

“Điềm Nhi!”

Tô Tĩnh Tĩnh gọi theo bản năng, như muốn đuổi theo.

Nhưng đôi chân cô ấy, bị sợ hãi ghìm chặt tại chỗ.

Ngay khi Vương Điềm Nhi rời đi, tôi lập tức rút điện thoại ra.

La Manh hoàn hồn, giữ chặt cổ tay tôi:

“Tiểu Vũ, cậu làm gì vậy?”

“Tớ còn có thể làm gì nữa?”

Tôi mặt không còn chút m/á/u, “Đương nhiên là báo cảnh sát. Tụi mình đã có bằng chứng rõ ràng thế này rồi.”

Tôi đang định bấm gọi, thì La Manh lại giữ tay tôi lại lần nữa.

“Khoan đã!”

Cô ấy nhìn tôi, giọng run rẩy nhưng kiên định:

“Nếu để tụi mình báo cảnh sát, Điềm Nhi sẽ bị xem là hung thủ hoàn toàn.

Dù sao, cô ấy cũng từng là bạn chúng ta… Chi bằng cho cô ấy chút thời gian để tự ra đầu thú.”

Tôi cau mày:

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả!”

La Manh ngắt lời tôi, lần này vô cùng quả quyết.

“Dù cô ấy là tội phạm, nhưng đâu phải tự nguyện. Hãy cho cô ấy chút tôn trọng cuối cùng đi, tụi mình từng là bạn cùng phòng mà.”

Cuối cùng, tôi cũng bị thuyết phục.

Tôi không báo cảnh sát ngay.

Nhưng hai ngày tiếp theo, tụi tôi không hề thấy Vương Điềm Nhi.

Muốn khuyên cô ấy ra đầu thú, cũng không tìm được người.

Sau đó, nghe mấy bạn học viện Ngoại ngữ nói, hai hôm nay cô ấy xin nghỉ bệnh, cả ngày không rời phòng.

Đêm thứ hai, tôi rốt cuộc không nhịn nổi nữa:

“Tớ thấy không thể tiếp tục chờ đợi thế này. Chúng ta phải lập tức báo cảnh sát.

Lỡ đâu đêm nay Điềm Nhi lại mộng du và làm hại người thì sao? Ai chịu trách nhiệm nổi?”

La Manh phản bác:

“Điềm Nhi đã biết chuyện leo qua cửa sổ rồi, chắc chắn cô ấy sẽ tìm cách ngăn bản thân lại.

Không thể nào để chuyện đó tái diễn.”

“Từ bao giờ cậu chắc chắn như vậy? Nếu như—”

*Thình thịch! Thình thịch!*

Tiếng đập mạnh cắt ngang cuộc tranh cãi của tụi tôi.

Phòng im lặng tức thì.

Tôi vội nhìn đồng hồ trên điện thoại.

Không biết tranh luận từ lúc nào mà đã là… nửa đêm. 12 giờ đúng.

Tô Tĩnh Tĩnh trên giường trên sợ đến nỗi phát run:

“Hình như… hình như có ai đang gõ cửa đúng không?

C-có khi nào là… Vương Điềm Nhi không?”

Rõ ràng, chúng tôi đều đang nghĩ tới lần trước —

Lần đó, Vương Điềm Nhi gõ cửa trong lúc mộng du.

La Manh trấn an:

“Đừng sợ quá. Lần này tớ chắc chắn đã khóa cửa rồi. Cho nên—”

*Thình thịch! Thình thịch!*

Tiếng đập lại vang lên, cắt ngang lời cô ấy.

Tôi lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng.

Không chỉ tôi.

Tô Tĩnh Tĩnh cũng run rẩy cất lời:

“Không… không phải tớ nghe nhầm chứ?

Sao tớ cảm thấy… tiếng gõ này… không phải từ cửa chính…

Mà là… từ phía… cửa sổ?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương