Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phụ thân ta là một vị trung thần sắt đá.
Quyền tướng trong triều dùng kiệu rước không hợp với thân phận của mình về quê thăm thân.
Người không nói gì, chỉ có phụ thân ta dâng tấu lên bệ hạ và nói rằng việc này không hợp phép tắc, khiến ta vừa tròn sáu tuổi đã bị biến khỏi Kinh thành cùng ông.
Nhiều năm đất phong, người ba năm thăng chức nhỏ, sáu năm thăng chức lớn, chỉ có phụ thân ta lần nào khảo hạch đạt trung thượng, mười năm trời vẫn dậm chân tại chỗ.
này, cuối cùng chuyển lại là bị biến tiếp.
Bởi vì ông đàn hạch cấp trên, nói việc phân chia thuế khóa địa phương chia đẳng cấp, hào phú nộp ít, dân thường nộp nhiều, không hợp pháp luật triều .
Lần này, phụ thân ta bị biến nơi xa hơn nữa.
Mẫu thân ta khóc.
Bà nói ta đã mười sáu tuổi , một cô nương lớn vậy, đi theo thì e rằng cả đời tiêu hao vùng quê hẻo lánh ấy.
Người thì hướng tới nơi cao, nước thì chảy về chỗ thấp.
Bà đã gả phụ thân ta, đành phải theo phụ thân ta trôi về chỗ thấp.
nữ nhi của bà thì không thể sống khổ sở vậy.
Bà bảo ta lên kinh thành vị hôn của ta là Thuận Nghĩa Hầu phủ.
Bà nói,năm xưa bà và Hầu phủ chủ mẫu là bạn thân trong khuê phòng, hai đã định hôn ước từ thuở nhỏ.
này, người bạn thân qua đời, bad theo phụ thân ta khỏi kinh thành, vẫn luôn đợi ngày về kinh xem thái độ của Hầu phủ mới quyết định có tiếp tục hôn ước hay không.
bà đợi năm này qua năm , thấy việc về kinh thành vô vọng, không dám ta bị lỡ dở nữa nên đành phải nhũ mẫu đưa ta lên kinh thành hỏi ý Thuận Nghĩa Hầu phủ.
Bà dặn dò ta: “A Thiền, Hầu phủ có ý thì hãy xem kỹ lại công t.ử Tạ Tùng ấy sao? Tạ Tùng có phẩm hạnh cao quý thì hôn ước này cứ tiếp tục phẩm y không tốt thì hủy hôn đi. Mẹ nhờ người , tóm lại, cứ kinh thành ổn định trước, đợi mẹ an bài xong phụ thân thì cứ ông ấy lại một mình, mẹ lên kinh thành .”
Hì hì.
Ta mới là bảo bối nhỏ của mẫu thân ta.
Phụ thân ta đã là thịt hun khói .
Lúc chia tay, mẫu thân lưu luyến không rời, ánh mắt đầy lo âu.
Ta thì vô tư, không hề sợ hãi.
Đợi khi sắp vào kinh thành, ta mới chợt nhận mẫu thân ta lo lắng điều gì:
Bấy nhiêu năm nay, Thuận Nghĩa Hầu phủ chưa từng thư từ qua lại với ta, thư mẫu thân ta gửi tới Hầu phủ không hề có hồi âm, người ta e rằng đã không vừa ý với ta .
Hôn này tám phần là thất bại.
khi ta kinh thành, đã ghé thăm hai lần đều không gặp được Hầu , không gặp được Tạ Tùng .
Ngược lại, ta lại nghe được chuyện công t.ử và công t.ử giả.
Thì Thế t.ử Hầu phủ hiện giờ là Tạ Tùng không phải là ruột của Thuận Nghĩa Hầu là nuôi được nhận về khi công t.ử bị thất lạc.
Không lâu trước, công t.ử Tạ Trì đã trở về, Tạ Tùng vốn nên trả lại vị trí Thế t.ử.
Đáng tiếc, công t.ử Tạ Trì lại là một kẻ vô dụng.
Y về chưa đầy ba tháng, tiếng xấu đã lan khắp kinh thành.
Đầu tiên là đi thanh lâu không trả tiền, bị người ta đ.á.n.h đuổi .
là trộm trâm cài tóc của muội muội đem bán, lại bị bắt quả tang.
Tức nỗi thiên kim Hầu phủ Tạ Ngọc phải đích thân tuyên bố, không có người huynh trưởng vậy.
Vô số chuyện xấu không kể xiết.
Ta và Trương nghe ngây người.
quê ta, làm gì có chuyện lạ lùng vậy.
Trương lo lắng: “Thế này thì làm sao bây giờ? Cô nương rốt cuộc là gả ai đây?”
Ta: “…”
Trương , mau tỉnh lại đi, chẳng lẽ không có khả năng người ta chẳng gả ta ai cả sao?
Thế ta đã nghĩ sai .
Một buổi sáng sớm, cửa sân nhỏ ta bị người ta gõ vang.
Một vị quản trông rất khí phái, dẫn theo một thiếu niên gầy gò cửa.
Quản nói: “Nghe nói cô nương cửa thân, chuyện hôn do cố định , ta không rõ Hầu phủ ta không tính phụ bạc. Đây là nhi t.ử cố , công t.ử Tạ Trì, cô nương bằng lòng thì đây chính là vị hôn của cô nương, mọi việc giao cô nương xử lý.”
Quản nói xong, sợ bị ta níu kéo, vội vàng rời đi, không chịu nói thêm một lời nào.
Chỉ lại thiếu niên kia đứng trước cửa ta.
Thiếu niên lúng túng, vành tai đỏ bừng, đôi mắt không dám nhìn ta.
Y cúi đầu, khẽ nói: “Tống cô nương, hôn là do mẫu thân ta định, ta thất lạc mấy năm. khi về kinh, danh tiếng không tốt, cô nương không …”
Ta gật đầu: “Ta quả không .”
Đầu thiếu niên cúi thấp hơn nữa, giọng nói có chút nghẹn lại.
“Ta biết , ta chủ động hủy hôn, không làm ô danh tiếng của cô nương.”
Mỗi lần ta nén nước mắt, khóc không người phát hiện thì đều vậy, cổ họng vừa nghẹn vừa rát, tưởng rằng mình giả vờ rất tốt chỉ cần nghe giọng nói là biết ta sắp khóc .
Ta chớp mắt, cười nói: “Ta không là bởi vì ta chẳng hề hiểu gì về chàng cả, chi bằng ta tiếp xúc nhiều hơn ta hiểu xem sao?”