Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tạ Trì im lặng.
Tạ Trì bị bắt cóc năm sáu tuổi.
Lúc đó y đã nhớ mọi chuyện.
Y tìm cách trốn thoát khỏi tay bọn buôn người, lang thang một thời gian, đói đến ngất xỉu rồi gặp được cha mẹ .
Cha mẹ là một cặp phu thê cực kỳ tốt.
Họ dạy y trồng lúa trồng kê, nhận rau dại, lúc đó y rất vui vẻ.
Sau này, cha bị trưng binh rồi không bao giờ trở về, mẹ đêm làm lụng rồi bệnh qua đời.
Chỉ còn lại Tạ Trì một , cô đơn lẻ loi.
Trước khi mẹ lâm bệnh qua đời, sợ bị trưng binh lần , bảo y hãy nhanh ch.óng rời đi, về kinh nhận lại người .
Y vất vả lắm mới đến được kinh lại phát hiện mọi thứ không chàng nghĩ.
Kế mẫu y không chào đón y.
y cũng không mấy nhiệt tình y.
Trong nhà vẫn có một người tên là Tạ sử dụng tên và phận y cứ thể y chưa từng bị thất lạc.
Trong nhà còn có thêm một muội muội, muội muội xinh đẹp đáng yêu ánh nhìn y lại ẩn chứa sự chán ghét và khinh bỉ.
Y cùng họ ăn một bữa cơm, rõ ràng là đầy bàn cao lương mỹ vị lại thấy khó nuốt.
Y nghĩ rằng đã tìm được nhà dường lại càng xa nhà hơn.
Tạ Trì có chút đáng thương.
Y bị người ta bắt cóc đi, khó khăn lắm mới trở về, không những không có nhà ngay cả tên và phận cũng mất đi.
ta chỉ thương y một lát rồi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
Canh thiếp kia chẳng phải vẫn còn ghi tên Tạ ?
“Gay rồi, ta phải hủy .”
Tạ Trì tái đi.
“A Thiền! Ta tệ lắm ?”
Ta nhân cơ hội xoa đầu y an ủi: “Đừng sợ, ta là muốn hủy Tạ , sau đó cân nhắc đính Tạ Trì.”
Tạ Trì đột ngột ngẩng đầu, khuôn trắng bệch ửng lên một vệt hồng.
“A Thiền…”
Ta có chút ngượng, quay đi kiêu ngạo nói: “Là cân nhắc! Không phải là nhất định.”
Tạ Trì sáng rực, mím môi cười rất ngượng ngùng.
“Vậy ta cũng thấy rất mãn nguyện rồi.”
Buổi tối, ta trằn trọc không ngủ được, tính toán xem phải làm để hủy Tạ rồi lại hồi tưởng lại từng nụ cười ánh Tạ Trì ban , trong lòng bỗng dâng lên một giác thắt c.h.ặ.t.
Tạ Trì cười lên quả thật rất rạng rỡ.
ma ma cũng không ngủ được, nằm trở qua lại.
“ ma ma, không khỏe chỗ nào ? Có phải eo vẫn còn đau không? Để ta bôi t.h.u.ố.c lần nhé?”
ma ma thều thào nói: “Ôi, ta lại không được cô có người che chở, ts bị đá mấy cái đau điếng người. Tạ Trì cũng không tôn trọng người già, rõ ràng người già ta mới cần được bảo vệ hơn lại cứ chạy đi bảo vệ cô A Thiền y.”
“ ma ma.” Ta kéo chăn trùm kín đầu, thấy tim và đều nóng rực.
ma ma phì cười tiếng rồi lại thở dài.
“Tuy nhiên, cô nghĩ đúng đó, cùng hoạn nạn thì chẳng là gì cả, lúc người ta sa cơ, ai cũng muốn đoàn kết sưởi ấm nhau, lúc đó càng dễ công khi người ta giàu sang rồi thì không nhất định, lòng tham lớn hơn, lại không còn chỗ chứa người khác , thấy ta cũng có thể làm nên việc, hy vọng Tạ Trì sẽ khác biệt.”
Ta thò đầu ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm vào khoảng không tối đen trên trần nhà.
“Không đâu, ma ma, ta không cầu tương lai, chỉ cầu hiện tại, chỉ cần hiện tại không lòng nhau thì mỗi mai đều không tính là lòng. Nếu thật sự có đó thì đợi đến đó rồi xử lý, con người không thể vì lo lắng mai sống không tốt hôm nay được, đúng không?”
ma ma cười toe toét.
“Ôi chao, ai đó đoạn trước còn nói là phải xem xét thêm, hôm nay đ.á.n.h nhau một trận, lại nói là muốn cân nhắc đính , thay đổi xoành xoạch đến nỗi ta không còn nhận ra cô nhà rồi, cái khuôn nhỏ nhắn này lại thay đổi đến thế chứ.”
Ta đỏ .
“Ta thừa nhận ta là tắc hoa, ma ma chính là nhũ mẫu tắc hoa, cũng là tắc hoa, cả nhà chúng ta đều là tắc hoa.”
ma ma cười ha hả.
Ta cũng cười, còn nhớ đến và mẫu ta, thật mong họ cũng là tắc hoa, vậy sẽ không phải di chuyển qua di chuyển lại.
Không họ đã khởi hành chưa?
Cũng không trên đường có thuận lợi không, liệu có bình an đến được Lăng không?
Hy vọng ta đến Lăng sẽ an phận được vài năm, nếu lại bị chuyển đi thì thật sự là không còn chỗ nào để đi rồi.
Ta đến Hầu phủ hủy .
Lần này, ta gặp được Hầu phủ phu nhân Lý thị.
ta là một quý được bảo dưỡng tốt, từ tốn uống trà, khóe đuôi mày đều toát lên vẻ khinh mạn đối tầng lớp tiểu dân.
ta lạnh nhạt nói: “Tống cô , Tạ Trì chẳng phải đã gả cô rồi , hôm nay cô đến đây còn vì chuyện gì ?”
Ta chớp : “ người định ước ta là Tạ , trên canh thiếp đều ghi tên Tạ , ta đương nhiên là đến làm Thế t.ử phu nhân rồi.”
ta đặt chén trà xuống, cười không cười.
“Tạ Trì chính là Tạ bị thất lạc.”