Ta là gia kỹ trong phủ Đại tướng quân, khách khứa đến dự yến tiệc vô luận là ai cũng đều giẫm ta dưới chân, còn tiện tay sờ soạng mấy lượt.
Ta vốn tưởng cả đời này, mình chỉ có thể chìm mãi trong vũng bùn ấy. Thế nhưng phu nhân tướng quân lại nói: “Ngươi vốn không nên chịu cảnh dày vò như thế này. Ngươi có muốn gả cho binh sĩ trong quân không? Ta sẽ làm chủ cho.”
Nhờ đó mà ta được gả làm chính thê của một vị quân sĩ, rốt cuộc sống ra dáng một con người.
Sự xuất hiện của phu nhân, đối với ta chính là cây khô gặp nước mùa xuân. Năm năm sau, phu nhân bị vu cho thông gian với gia đinh, bị nhốt vào lồng heo thả trôi sông. Đêm ấy, ta chống mái thuyền nhỏ rẽ bóng nước cứu phu nhân lên.
“Phu nhân có nguyện… theo ta cùng đi không?”