Để tiện cho tôi – người vừa sinh đứa con thứ hai – có thể dễ dàng về nhà mẹ đẻ, trước Tết Đoan Ngọ, ba mẹ tôi đặc biệt chuyển cho tôi hai trăm nghìn tệ để mua một chiếc xe mới.
Sắp đến ngày khởi hành, chồng tôi lại bảo rằng anh ta đã cho nhà hàng xóm mượn chiếc xe mới tinh của tôi để lái đi phượt sa mạc.
Tôi vừa mở miệng hỏi, anh ta đã lạnh giọng nói:
“Em làm người có thể đừng nhỏ nhen như vậy được không? Nhà mẹ em chẳng phải vẫn sống khỏe cả đấy sao!”
Vài ngày sau, anh ta bị viêm ruột thừa cấp, đau quằn quại trên sàn, toát mồ hôi lạnh, van xin tôi chở đi bệnh viện.
Tôi cúi đầu nhìn anh ta – cái dáng đau đớn co giật mà vẫn cố ngẩng lên nhìn tôi – rồi thản nhiên nói:
“Xe tôi cho bạn mượn đi chơi rồi. Anh làm người có thể đừng tính toán thế được không? Viêm ruột thừa thôi mà, có chết đâu.”
Sáng sớm, tôi vừa bế đứa nhỏ vừa tất bật thu dọn hành lý cho cả nhà bốn người.
Tôi tiện miệng gọi lớn vào trong nhà:
“Chồng ơi, Đào Đào, dậy nhanh! Không nhanh là lát nữa kẹt xe trên cao tốc đấy!”
Chồng tôi – Lý Đông – dụi dụi mắt, ngáp dài bước ra, giọng uể oải:
“Vợ à, nghỉ thêm chút đi, không cần vội đâu. Xe hôm qua anh cho vợ chồng nhà Tiết Mai mượn rồi, họ lái đi phượt sa mạc, giờ chắc đang trên cao tốc rồi.”
Giọng anh ta nghe như chẳng có gì, nhưng rơi vào tai tôi thì chẳng khác nào sét đánh.
Tôi chết lặng giữa đống hành lý và quà cáp, đứng đờ ra mấy giây rồi bùng nổ:
“Lý Đông, anh còn là người không hả?! Anh có biết chúng ta năm năm nay chưa về thăm bố mẹ tôi không?!
Từ lúc sinh Đào Đào đến sinh Đa Đa, ba mẹ tôi chưa gặp cháu lần nào! Anh có biết họ mong ngóng lần này đến thế nào không?!
Xe này là tiền ba mẹ tôi gửi để tôi có thể đưa các con về nhà, vậy mà anh dám đem cho người khác mượn?! Anh lấy quyền gì mà tự ý hả?!”