Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tôn Tĩnh là hàng xóm mới dọn xuống tầng dưới hồi tháng trước.
Hai mươi chín tuổi, đã ly hôn, một mình nuôi con trai sáu tuổi.
Còn chồng tôi bắt đầu thân với cô ta từ lúc nào, tôi hoàn toàn không hay biết.
Chỉ nhớ rõ hôm đó tầm chiều tối, có người gõ cửa. Tôi ra mở thì thấy Tôn Tĩnh đứng trước cửa, tay bưng hai xửng bánh bao.
Cô ta thoáng bất ngờ khi thấy tôi, sau đó mỉm cười hỏi:
“Đây là nhà anh Tần Hoài Vũ đúng không ạ?”
“Tôi là Tôn Tĩnh, mới chuyển tới sống ở tầng dưới.”
“Hôm trước nhà tôi bị vỡ ống nước, may mà có anh Tần giúp, nếu không chắc phiền phức to rồi.”
“Hôm nay tôi được nghỉ, tiện tay làm ít bánh bao đem sang cảm ơn anh ấy. Sớm biết chị cũng ở nhà, tôi đã làm thêm ít nữa rồi.”
Tôi đón lấy xửng bánh bao, lịch sự mời cô ta vào nhà ngồi chơi.
Cô ta cười, từ chối:
“Để hôm khác nhé, con trai tôi đang đợi ăn cơm cùng.”
Khép cửa lại, trong lòng tôi bắt đầu thấy nghi nghi.
Mấy năm làm vợ, tôi hiểu rõ Tần Hoài Vũ là người thế nào: việc nhà thì khoanh tay đứng nhìn, chai nước tương đổ ra cũng chẳng buồn nhặt, bảo anh ta biết sửa ống nước á? Đừng đùa!
Buổi tối, khi anh ta về, tôi đem chuyện ra hỏi.
Anh ta thản nhiên đáp:
“Mẹ con cô ấy mới chuyển tới tuần trước.”
“Nghe nói ly hôn rồi, chồng cũ không chu cấp, một mình nuôi con cũng tội. Hôm đó đi ngang cầu thang, cô ấy bảo ống nước bị vỡ, nước tràn cả xuống dưới, nên anh tiện tay giúp một chút.”
Tôi khẽ gật đầu, chuyện này nghe rồi cũng để đó, thật lòng chẳng nghĩ gì nhiều.
Dù sao thì phụ nữ một mình nuôi con vốn đã chẳng dễ dàng, lại là hàng xóm sát vách, giúp đỡ một chút cũng là điều nên làm.
Chỉ là… về sau, cái gọi là “giúp đỡ” ấy lại xuất hiện với tần suất ngày một dày đặc.
Sửa cầu dao, chuyển hàng, lắp vòi nước — hầu như ngày nào Tần Hoài Vũ cũng có lý do để chạy xuống tầng dưới.
Ban đầu tôi còn nhắm mắt cho qua, coi như không thấy.
Nhưng đến hôm nay, thì thật sự quá đáng.
Anh ta nói mẹ góa con côi thì cần được thương…
Còn tôi — người đang mang thai hai tháng, lăn lộn hai tiếng ngoài chợ rồi vào bếp nấu nướng — lại chẳng đáng để anh ta mở mắt ra mà nhìn thấy.
2.
Tôi cố đè nén cơn giận, hỏi anh ta:
“Anh mang cá dưa chua đi rồi, vậy tôi ăn gì?”
Tần Hoài Vũ vẫn cúi gằm mặt vào điện thoại, hờ hững đáp:
“Thì em nấu tạm gì đó khác mà ăn.”
“À mà này, bánh bao lần trước Tôn Tĩnh mang tới cũng ngon đấy.
Lúc nào rảnh em qua học cô ấy xem gói thế nào.”
Một luồng tức giận dồn thẳng lên đỉnh đầu, tôi hét lên:
“Cô ta nấu ngon thế, sao anh không dọn luôn sang đó ăn đi! Còn ngồi lì ở đây làm gì?!”
Anh ta bĩu môi, lầm bầm một câu như đổ thêm dầu vào lửa:
“Anh nói bâng quơ thôi, em làm gì mà nhỏ nhen thế…”
Nhỏ nhen?
Tôi dốc sức nấu cả nồi cá, anh ta mang đi cho người khác,
rồi quay lại bảo tôi đi học làm bánh bao từ tay người ta,
chỉ cần động mồm một câu “anh nói chơi thôi” là xong,
mà lại gọi tôi là nhỏ nhen?
Tôi gần như muốn đập hết nồi niêu bát đũa, hét vào mặt anh ta một trận cho hả.
Nhưng nhìn dáng vẻ thảnh thơi, thờ ơ đó của anh ta, tôi bỗng cảm thấy… mệt mỏi.
Cãi nhau thì sao? Cùng lắm tôi lại bị nói là “có vấn đề thần kinh”.
Tôi quay về phòng, cố gắng trấn tĩnh, sau đó lặng lẽ thu dọn đồ đạc, kéo vali rời khỏi căn nhà từng gọi là “tổ ấm”.
Trước khi đi, tôi ngoái đầu nhìn lại lần cuối.
Tần Hoài Vũ vẫn nằm chễm chệ trên sofa, mặt dính chặt vào màn hình, miệng còn khẽ cười — có lẽ đang tán chuyện với ai đó vui vẻ lắm.
Vui đến nỗi… chẳng buồn phát hiện ra tôi đã đi.
Tôi lái xe đến căn hộ cũ trước kia từng sống một mình.
Căn hộ nhỏ này là tôi mua trước khi kết hôn, thanh toán toàn bộ bằng tiền mặt. Vẫn chưa kịp cho thuê, nay lại trở thành nơi trú ngụ của chính tôi.
Đặt vali xuống, tôi mở app đặt đồ ăn, gọi một phần cá dưa chua thơm nức cùng một phần gà rán giòn tan.
Ở thời đại này, chỉ cần có tiền, không ai và không điều gì có thể cản trở niềm vui của tôi.
Khi tôi dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, đã hơn tám giờ tối. Cuối cùng thì Tần Hoài Vũ cũng gọi điện tới.
Vừa bắt máy, anh ta đã bắt đầu ca cẩm:
“Vợ ơi, em đi đâu vậy? Anh sắp chết đói rồi đây này.”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Đói thì xuống dưới ăn bánh bao.”
Anh ta giận dữ gắt lên:
“Sao em cứ nói móc nói mỉa thế? Có phải chỉ là một phần cá dưa chua thôi không? Đáng để làm ầm lên vậy à?”
“Người ta mẹ góa con côi sống không dễ, em cũng chẳng có chút đồng cảm nào cả!”
Lại nữa. Mẹ góa con côi.
Cứ như chỉ cần bốn chữ ấy là miễn trừ được mọi giới hạn, muốn làm gì cũng được, không ai được phép trách cứ.
Tôi thấy buồn nôn, dứt khoát cúp máy.
Chắc anh ta cũng nhận ra tôi thật sự nổi giận, nên chưa đầy mười phút sau, lại gọi tới lần nữa.
Giọng anh ta lần này dịu lại, dè dặt:
“Vợ à… Anh không có ý gì khác đâu. Em biết mà, anh cũng là con nhà đơn thân, từ nhỏ sống với mẹ… Anh thật sự không chịu được khi thấy hoàn cảnh giống vậy.”
Nghe đến đây, lòng tôi thoáng chùng xuống một nhịp.
Tôi mềm lòng, như mọi khi. Nhưng lần này, tôi có nên mềm lòng nữa không?
Tần Hoài Vũ lớn lên trong một gia đình đơn thân. Bố anh ta bỏ mẹ con họ từ khi anh ta còn rất nhỏ, theo người phụ nữ khác biệt tăm biệt tích.
Mẹ anh ta cắn răng chịu đựng, làm đủ nghề lặt vặt, từ giúp việc đến trông trẻ, từng đồng từng cắc gom góp nuôi anh học đến đại học, rồi cắm rễ ở thành phố này.
Nghĩ lại, có lẽ vì hoàn cảnh của mẹ con Tôn Tĩnh gợi nhớ đến tuổi thơ thiếu thốn của anh, khiến anh thương cảm, nhớ đến người mẹ từng vất vả vì mình, nên mới dễ dàng mềm lòng như thế.
Tôi cũng bất giác dịu giọng lại.
“Em không phải không cho anh giúp người ta. Nhưng anh cũng nói rồi, họ là mẹ góa con côi, còn anh — là người đã có gia đình. Làm gì cũng nên có chừng mực. Đừng để người ngoài bàn ra tán vào.”
Nghe vậy, Tần Hoài Vũ mới nghiêm túc hứa:
Sau này nhất định sẽ giữ khoảng cách, chuyện gì cũng lấy gia đình nhỏ của chúng tôi làm trọng.
3.
Dù đã tạm tha thứ cho Tần Hoài Vũ, nhưng tôi vẫn quyết định ở lại căn hộ nhỏ thêm một thời gian — để tĩnh tâm, cũng tiện tranh thủ làm nốt công việc dang dở.
Tôi là họa sĩ truyện tranh, đang đăng tải nhiều bộ trên một nền tảng web, thuộc kiểu làm việc tự do, thời gian linh hoạt, thu nhập cũng ổn.
Nghĩ bụng nhân lúc còn rảnh, cố vẽ thêm nhiều chương để sau này sinh con rồi có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian này, ngày nào Tần Hoài Vũ cũng nhắn tin hỏi han quan tâm, dịu giọng dỗ dành.
Thời gian trôi qua, cơn giận trong tôi cũng dần nguôi ngoai. Tôi bắt đầu lưỡng lự, nghĩ đến chuyện có nên dọn về nhà hay không.
Cho đến một ngày, tôi lướt thấy một đoạn clip được gắn thẻ “cùng thành phố”.
Đó là một video tuyên truyền sinh hoạt hàng ngày của một trường mẫu giáo.
Trong clip, nhà trường đang tổ chức hội thao cho phụ huynh và các bé — các gia đình cùng nhau chơi đùa, tiếng cười rộn rã dưới nắng vàng.
Tần Hoài Vũ cũng có mặt trong đó.
Dưới ánh nắng chói chang, anh ta cõng một bé trai trên lưng, dốc toàn lực chạy về đích.
Cuối đường chạy, Tôn Tĩnh đứng đó mỉm cười, đón lấy đứa bé từ tay anh ta, còn dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho anh.
Giây phút ấy, trông họ chẳng khác gì một gia đình thực sự — hạnh phúc, ấm áp, hòa hợp đến mức khiến người ngoài như tôi… trở thành kẻ dư thừa.
Tôi run rẩy bấm xem ngày đăng video — là cuối tuần trước.
Hôm đó… là ngày tôi đi khám thai định kỳ.
Tần Hoài Vũ nói anh phải tăng ca, bận họp ở công ty,
nên tôi đành tự mình đến bệnh viện, một mình bầu bí xếp hàng chờ khám.
Thì ra tăng ca là nói dối.
Thực ra anh ta đi tham gia hội thao cùng mẹ con Tôn Tĩnh.
Nếu nói chuyện nồi cá dưa chua trước đây chỉ khiến tôi giận,
thì bây giờ… tôi thật sự lạnh lòng.
Tôi bắt đầu nghiêm túc nhìn lại cuộc hôn nhân này.
Một năm đã trôi qua, liệu Tần Hoài Vũ có thực sự trưởng thành, có đủ bản lĩnh và trách nhiệm để làm cha chưa?
Câu trả lời là: Chưa từng có.
Chúng tôi yêu nhau hai năm, kết hôn một năm, tình cảm và kinh tế đều đã ổn định nên mới quyết định có con.
Vì đứa trẻ này, tôi điều chỉnh chế độ sinh hoạt, kiên trì tập luyện, ăn uống lành mạnh, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng từng chút một.
Nhưng… nuôi con, giữ gìn một mái ấm, chưa bao giờ là việc của riêng tôi.
Chỉ vì xuất hiện một Tôn Tĩnh, Tần Hoài Vũ sẵn sàng bỏ rơi tôi và con,
tình nguyện đi làm “người bố miễn phí” cho con người khác,
thậm chí không ngần ngại nói dối vợ mình.
Cho dù anh ta có hối lỗi, có sửa sai lần này —
vậy còn lần sau?
Tôi có chắc được… sẽ không có thêm một “Tôn Tĩnh” thứ hai, thứ ba?
Tôi thực sự muốn dành cả đời, để cảnh giác, để đấu đá với những “Tôn Tĩnh” không biết khi nào sẽ xuất hiện sao?
Tôi… mệt rồi.