Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn lại lấy cớ xe ngựa đường xa mệt mỏi để đưa ta trở về phòng.
Trong gian phòng, cuối cùng ta cũng trút được lớp ngụy trang, đùa với Thẩm Dực:
“Thẩm lão bản, ta thấy mọi người trong nhà đều kiêng dè ngươi, ngươi muốn giành vị trí gia chủ chắc chẳng khó.”
“Vì sao vẫn chịu bỏ ra một trăm vạn lượng để mời ta diễn kịch?”
“Theo ta thấy, ngươi… lỗ vốn rồi.”
Thẩm Dực ngồi bên bàn, ung dung rót cho mình một chén trà:
“Đúng là có thể. Nhưng có nàng giúp đỡ thì mọi việc dễ dàng hơn nhiều.”
“Xem biểu hiện hôm nay của Ngụy lão bản, ta thấy một trăm vạn lượng này… đáng giá lắm.”
Ta mím môi không đáp.
Ở bên hắn thật ra lại rất dễ chịu.
Hắn dường như thực lòng cho rằng ta xứng đáng với con số ấy.
Điều đó khiến ta thấy lòng mình khẽ lay động.
Lâu lắm rồi ta không còn nghe Tạ Trinh khen ta một câu, chỉ toàn là oán trách, chê bai.
Cảm giác được người khác công nhận… thật sự không tệ.
Thẩm Dực rất chu đáo, chắc là nghĩ ta đã mệt mỏi vì đường xa nên hắn liền dặn nha hoàn chuẩn bị nước nóng cho ta tắm.
Nước ấm có thể gột sạch mỏi mệt toàn thân.
Sau khi tắm xong, tinh thần ta sảng khoái, cảm giác người nhẹ nhõm hẳn đi.
Thế nhưng khi quay về phòng ngủ, ta lại không cười nổi nữa.
Bởi vì trên giường đã có một người nằm nghiêng chờ sẵn.
Thẩm Dực chỉ mặc một chiếc trung y mỏng nhẹ, tóc dài xõa vai.
Ánh nến rọi lên gương mặt hắn, tay đang lật xem một quyển sổ sách.
Lúc này hắn không còn vẻ yêu nghiệt như khi gặp ở Xuân Phong lâu, cũng không giống dáng vẻ sắc sảo ban ngày.
Ngược lại như một công tử nhã nhặn, mang theo chút thư hương thanh nhã.
Thấy ta bước vào, hắn khép quyển sổ lại.
Bàn tay thon dài vỗ nhẹ bên giường, giọng nói dịu dàng:
“A Chỉ, trời cũng khuya rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”
15
Ta trợn tròn mắt, không dám nhúc nhích.
Thẩm Dực lại đưa một ngón tay đặt lên môi, ánh mắt ra hiệu ta nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ta quay đầu nhìn lại, sống lưng lập tức lạnh toát.
Bên ngoài cửa sổ phản chiếu hai cái bóng đen, dường như đang lén nghe trộm.
Chắc họ tưởng mình giấu kỹ lắm.
Nào ngờ đêm nay trăng sáng, ánh trăng rọi qua đã in rõ đầu hai người trên ô cửa, mờ mờ như quỷ ảnh.
Ta há miệng, cuối cùng chầm chậm bước đến bên giường:
“Được, phu quân.”
Nào ngờ ta vừa đến gần, cổ tay đã bị kéo lại.
Tiếp theo là một trận đất trời đảo lộn, thân ta đã bị Thẩm Dực áp xuống giường.
Chiếc trung y trên người hắn buông lơi, để lộ mảng ngực rắn chắc.
Tóc dài tán loạn rủ xuống vai và gối, vài lọn vướng vào tóc ta, quấn quýt chẳng rời.
Hắn phát ra tiếng thở nhẹ, hơi nóng phả bên tai khiến ta nhột đến mức rụt cổ.
“Biết… gọi không?”
Ta chưa hiểu, mơ màng hỏi lại:
“Gọi cái gì…?”
Hắn cong môi cười, bất ngờ luồn tay đến eo ta, nhéo nhẹ một cái.
Chỗ đó cực kỳ nhột.
Ta không kìm được, bật ra một tiếng “A~” đầy mềm mại.
Một âm thanh mềm mỏng vang lên khiến mặt ta đỏ bừng.
Ta chỉ muốn lấy chăn che kín đầu.
Thẩm Dực lại cười càng lúc càng lớn, lời nói khiến ta xấu hổ đến không biết trốn đi đâu:
“A Chỉ như vậy, thật mê người, vi phu rất thích…”
“Vậy… có thoải mái không, có muốn nhanh hơn chút không?”
“A Chỉ có thể gọi lớn ra, vi phu thích nghe mà.”
…
Hắn vừa nói vừa siết lấy khung giường, lay cho nó phát ra tiếng cót két không ngừng.
Tận đến nửa đêm, hai cái bóng ngoài cửa mới chịu rời đi.
Trong màn đêm, ta đã xấu hổ đến mức hai mắt đờ đẫn.
Còn Thẩm Dực vẫn tinh anh sáng suốt, không hề có dấu hiệu muốn ngủ.
Ta thật sự không trụ nổi mà bị cơn buồn ngủ cuốn trôi, thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc mơ màng, ta dường như còn nghe thấy hắn gọi nước hai lần.
Ta lờ mờ nghĩ:
Tên Thẩm Dực này quả thật chu đáo, đến cả chi tiết gọi nước cũng không bỏ qua.
Chỉ là… một trăm vạn lượng này, đúng là không dễ kiếm chút nào…
16
Từ ngày hôm đó trở đi, đại phòng và nhị phòng nhà họ Thẩm dường như yên tĩnh hẳn, rất ít khi làm khó ta nữa.
Bọn họ tựa hồ cũng đã thông suốt: bản thân chẳng có bao nhiêu bản lĩnh, căn bản không đấu nổi Thẩm Dực.
Huống chi nhi tử mình bất tài, để Thẩm Dực quản lý gia nghiệp thì ít ra vẫn còn được hưởng phúc.
Vị trí gia chủ của Thẩm Dực đã gần như là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột.
Ước hẹn sắp hoàn thành, ngày ta rời khỏi nhà họ Thẩm cũng cận kề.
Thế nhưng, ta lại có chút… không nỡ.
Tổ mẫu đối với ta vô cùng tốt.
Mỗi lần đại phòng và nhị phòng giở trò đều bị ta hóa giải, cuối cùng bọn họ phải thất bại quay về.
Cũng… khá thú vị.
Còn Thẩm Dực…
Hắn đối đãi ta vô cùng chu đáo, có thể nói là không thể chê trách điểm nào.
Tuy là do thế cục ép buộc, nhưng cùng hắn đồng sàng cộng chẩm mấy tháng nay, ta lại dần quen với việc mỗi sáng tỉnh giấc trong vòng tay hắn.
Nếu thật sự có thể gả cho hắn thì tốt biết bao.
Ta bị ý nghĩ đột ngột nảy ra ấy làm giật mình.
Trong đầu lại vang lên lời mẫu thân từng nói: “Sớm có một đứa con mới có chỗ để an thân lập mệnh.”
Giờ sinh con với Tạ Trinh đã là điều không còn khả năng.
Vậy nếu là với Thẩm Dực thì sao?
Nghĩ tới đó, ta lại không hề cảm thấy phản cảm.
Chi bằng nhân lúc còn ở Thẩm phủ, tìm cơ hội câu dẫn hắn, lưu lại một đứa nhỏ.
Sau đó đoạn tuyệt phụ thân, giữ lại con rồi âm thầm rời đi.
Tìm một nơi không ai quen biết bắt đầu lại cuộc sống, đời này cũng xem như có chỗ dựa rồi!
Tim ta đập thình thịch, càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này thật khả thi.
Đã nếm đủ thiệt thòi vì đàn ông thì từ nay không cần đàn ông nữa, ta chỉ cần có một hài tử làm bạn bên mình, thật sự quá tốt!
Khóe môi ta vừa nhếch lên một nụ cười, liền có nha hoàn đến bẩm báo ngoài cửa.
Nói có người từ kinh thành đến, là cố nhân của ta.
Ta khẽ nhíu mày.
Người cố nhân từ kinh thành… ngoài Tạ Trinh ra còn có thể là ai?
17
Tựa như nằm ngoài dự liệu, lại tựa như trong lòng vốn đã biết.
Khi ta nhìn thấy Tạ Trinh cao lớn tuấn tú đứng trước cổng phủ họ Thẩm, ta vẫn không tránh khỏi sững sờ.
Mấy tháng không gặp, hắn dường như gầy đi nhiều.
Giữa lông mày mang theo nét phong sương, không còn vẻ phóng khoáng như xưa.
Vừa trông thấy ta, ánh mắt hắn liền trở nên nóng rực:
“A Chỉ, ta rốt cuộc cũng tìm được nàng rồi.”
“Những ngày nàng không ở bên ta, ta nhớ nàng đến phát điên.”
Ta thật sự thấy kinh ngạc, chau mày nhìn hắn.
Tạ Trinh không giống bị ai ép buộc, cũng không giống đang đóng kịch.
Ta lùi về một bước, buột miệng hỏi:
“Ngươi phát điên rồi à?”
Tạ Trinh cười khổ, đưa tay day trán:
“A Chỉ, ta không quen… Không nhìn thấy nàng, lòng ta cứ trống rỗng.”