Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Làm xong thủ tục xuất viện cho Giang Yến Chu, tôi cùng ba chồng đón anh ấy về nhà.
Trong nửa năm kết hôn, tôi và Giang Yến Chu luôn sống trong căn hộ do ba anh ấy mua, một căn hộ cao cấp rộng rãi trong khu chung cư sang trọng, chỉ có hai chúng tôi ở.
Ba chồng tôi vẫn khỏe mạnh, cũng không muốn sống chung với con trai và con dâu.
Về chuyện Giang Yến Chu nên ở đâu trong thời gian này, tôi và ba chồng đã bàn bạc qua.
Tôi nghĩ nên để anh ấy về nghỉ ngơi tại nhà cũ, như vậy anh ấy sẽ thoải mái hơn.
Nhưng ba chồng tôi kiên quyết:
“Tiểu Sênh, ba biết tình trạng của Yến Chu bây giờ khiến con chịu thiệt, nhưng nó không thể đi làm, công ty chỉ có ba quán xuyến. Để nó về nhà cũ thì ba cũng không có thời gian lo cho nó. Chi bằng cứ để như cũ, biết đâu ngày nào cũng nhìn thấy con, nó sẽ sớm nhớ lại thì sao?”
Những lời ông nói rất có lý.
Hơn nữa, Giang Yến Chu—người trước đó còn làm ầm ĩ đòi ly hôn—bây giờ lại trở nên im lặng.
Vì vậy, tôi đồng ý.
Trong xe, tài xế lái, ba chồng tôi ngồi ghế phụ, tôi và Giang Yến Chu ngồi ở hàng ghế sau.
Mấy ngày đi công tác ở nước ngoài, ngày nào tôi cũng bận rộn.
Vừa về nước lại nghe tin Giang Yến Chu nhập viện, tôi chưa kịp thích nghi múi giờ đã lập tức chạy đến bệnh viện.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Dù nhắm mắt, tôi vẫn cảm giác có một ánh nhìn rơi trên mặt mình.
Nhưng mỗi lần mở mắt, lại như chỉ là ảo giác.
Có lẽ vì xe chạy quá êm, hoặc cũng có thể tôi thực sự quá mệt.
Không biết từ lúc nào, tôi ngủ thiếp đi.
Lúc mở mắt ra, bên ngoài trời đã về chiều, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả không gian.
Trong xe không còn thấy tài xế và ba chồng đâu nữa, mà đầu tôi lại đang tựa vào bờ vai bên cạnh.
Giang Yến Chu cũng mở mắt ngay khi tôi ngẩng đầu dậy.
Chạm phải ánh mắt tôi, anh ấy thoáng sững sờ, một chút lúng túng hiện lên trên gương mặt.
Anh ấy ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng:
“Vừa nãy em ngủ quên.”
Đây là câu đầu tiên anh ấy nói với tôi kể từ khi mất trí nhớ.
“Sao không gọi em dậy?”
Giang Yến Chu không trả lời trực tiếp:
“Xe mới đến chưa bao lâu. Ba anh có việc nên đi trước rồi.”
Xuống xe, Giang Yến Chu ngoan ngoãn đi phía sau tôi.
Anh ấy không có ký ức sau năm 18 tuổi, tất nhiên cũng không biết căn hộ của chúng tôi nằm ở tòa nào, tầng mấy.
Trên đường về, tôi cứ suy nghĩ mãi—phải chung sống với người chồng mất trí nhớ này như thế nào đây?
Giang Yến Chu không nhớ tôi.
Trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một người xa lạ nhưng lại có đăng ký kết hôn với anh ấy.