Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Xe của thằng khốn đã đợi sẵn bên lề đường, bạn gái tôi vừa lên xe là hai đứa dính chặt vào nhau hôn hít.
Tôi mẹ nó…
Tôi dùng số điện thoại mới đã chuẩn bị sẵn, gửi tin nhắn cho vợ Trần Tuấn Bằng.
“Là người yêu cũ của chồng chị, tôi không muốn chen vào gia đình chị. Nhưng là do anh ta cứ dây dưa với tôi. Làm ơn quản chồng chị cho kỹ!”
Gần như lập tức, vợ Trần Tuấn Bằng gọi lại.
Tôi không nghe máy.
Bên kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cứ gọi mãi.
Tôi lại gửi thêm một tin:
“Thay vì gọi cho tôi, sao chị không gọi cho chồng mình, xem anh ta đang tăng ca, hay đang làm gì khác.”
Nói vậy là đủ rồi.
Giờ thì tôi chỉ việc chờ.
Xe của Trần Tuấn Bằng vừa mới nổ máy chạy đi, thì lại dừng ngay sát lề.
Ngay sau đó, bạn gái tôi bị đẩy xuống xe.
Qua cửa kính ghế phụ, tôi thấy Trần Tuấn Bằng đang nghe cuộc gọi video.
Bạn gái tôi ngơ ngác, đập cửa kính liên hồi.
Kết quả là Trần Tuấn Bằng chẳng buồn liếc nhìn, đặt điện thoại xuống, đạp ga bỏ đi.
Mặt bạn gái tôi sầm lại tại chỗ.
Về đến nhà vẫn chưa hết bực.
Tôi giả vờ ngây thơ:
“Bảo bối, sao về sớm thế? Không chơi với bạn thân nữa à?”
Cô ta không thèm để ý, vào phòng ngủ, tiếng gõ bàn phím điện thoại vang rầm rầm.
Đợi cô ta ngủ rồi, tôi mới xem thử cô ta nhắn gì trên WeChat.
“Anh vì con mụ mặt già đó mà đuổi em xuống xe?”
“Con heo cái đó ngoài việc đẻ con ra thì còn biết làm gì nữa?”
“Anh thấy như vậy công bằng với em lắm à, Trần Tuấn Bằng?”
Hay lắm, đóng vai oán phụ luôn rồi.
Thời buổi này tiểu tam còn dám nói lý như vậy à?
Còn dám so công bằng với chính thất.
Nhưng cô ta gửi cả mấy chục tin chất vấn, thằng khốn đó không trả lời lấy một câu.
Cô ta ấm ức quá, liền trút giận lên tôi.
8
Cô ta cứ bắt bẻ tôi đủ điều.
Khi thì chê nước tôi đun quá nóng, khi thì phàn nàn tôi phơi đồ không cùng hướng.
Thậm chí mất điện bất ngờ cũng đổ lỗi lên đầu tôi.
“Anh mua cái nhà gì mà rách nát vậy hả?!”
“Mất điện rồi anh ngồi đó chờ? Không biết nghĩ cách à? Em rốt cuộc có thể trông cậy gì ở anh đây?!”
“Bạn thân em đứa nào chẳng quen đại gia, ở biệt thự, kết hôn là có giúp việc hầu hạ, chỉ việc ngồi đợi làm phu nhân nhà giàu! Còn anh thì sao? Anh có thể cho em cái gì? Sao em ở bên anh mà chuyện xui xẻo cứ nối đuôi nhau vậy?!”
Các anh em ạ, nếu một ngày người yêu các ông đột nhiên trở nên soi mói, suốt ngày cằn nhằn chê bai, thì 99% là vì bên cạnh cô ta đã xuất hiện một thằng “bản đối chiếu” hoàn hảo hơn các ông rồi đấy.
Tôi mặc kệ cô ta làm trời làm đất, cứ cúi đầu lướt điện thoại.
Chính thái độ này lại càng khiến bạn gái tôi tức điên.
“Anh chết rồi à? Em đang nói chuyện với anh đó!”
Cô ta xông tới giật điện thoại của tôi, tôi cuối cùng cũng hết kiên nhẫn:
“Con mẹ nó cô có thể câm mồm được không?!”
Từ lúc yêu nhau đến giờ, tôi lúc nào cũng chiều cô ta hết mực, ngay cả lúc cãi nhau cũng chưa từng nặng lời.
Thế nên giờ cô ta vừa kinh ngạc vừa tức giận:
“Anh quát em? Anh dám quát em?!”
Đừng nói là quát, nếu chưa phải lúc, tôi đã muốn tát cô ta một cái rồi.
“Có ai làm phụ nữ như cô không? Chuyện nhỏ như hạt vừng mà làm ầm ĩ lên như mụ chanh chua! Cô còn là giáo viên dạy nghệ thuật đấy! Nếu học sinh của cô mà biết, cô không thấy mất mặt à? Tôi nhịn bao lâu rồi, giờ phải nói: mỗi lần cô nổi nóng là y như biến thành người khác, nhìn vừa xấu vừa đáng sợ.”
Bạn gái tôi luôn rất tự tin vào ngoại hình, lại xuất thân là dân học múa, từ nhỏ đã quen được tâng bốc.
Lâu dần, cô ta thật sự cho rằng mình là tiên nữ không vướng bụi trần, luôn có cảm giác mình hơn người.
Trong đoạn chat với Trần Tuấn Bằng, hễ nhắc đến vợ hắn là lại chê khí chất quê mùa, mặt mũi phèn phẹt, trông như đàn ông.
Bị tôi nói thẳng như vậy, cô ta gần như phát điên.
Còn tôi thì đi thẳng vào phòng ngủ, khóa trái cửa.
Ngoài kia, cô ta đập đồ loảng xoảng:
“Chu Dương! Rồi anh sẽ hối hận! Đừng có quay lại quỳ như chó xin em tha thứ!”
Rầm một tiếng.
Bạn gái tôi rời khỏi nhà.
9
Tôi ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, tôi lái xe thẳng đến nhà ba mẹ bạn gái.
Trước đây họ gọi tôi đến mấy lần, tôi đều viện cớ từ chối.
Vì tôi biết rõ, họ tìm tôi chẳng ngoài mục đích vay tiền.
Bạn gái tôi có một anh trai đã có vợ.
Sau khi anh ta kết hôn, căn hộ tám mươi mét vuông không còn chỗ cho cô ta ở nữa.
Trước khi dọn về sống chung với tôi, bạn gái vẫn phải thuê nhà ở ngoài.
Giờ chị dâu sắp sinh, nhà chật chội, hai ông bà già liền tính đến chuyện mua nhà cho con trai.
Vừa vào nhà, tôi nói thẳng:
“Chú dì, hôm nay cháu đến chủ yếu là muốn bàn chuyện cưới xin với Na Na.”
Ba mẹ cô ta liếc nhau không lên tiếng.
Tôi biết họ đang nghĩ gì.
Ngay lần đầu tiên đến nhà, mẹ bạn gái đã bóng gió hỏi tôi nếu cưới thì nhà tôi định đưa bao nhiêu sính lễ.
Tôi nói mơ hồ theo mức trung bình ở địa phương, khoảng mười vạn, sắc mặt hai người liền sầm xuống.
Vì chuyện đó, bạn gái tôi cũng mỉa mai tôi không ít.
Nói tôi bủn xỉn, không có thành ý, coi thường cô ta.
Ba cô ta chậm rãi uống ngụm trà:
“Tiểu Chu này, sao đột ngột vậy?”
“Tụi cháu quen nhau hơn một năm rồi, cháu thấy cũng đến lúc rồi. Hơn nữa cháu cũng không còn trẻ, ba mẹ cháu cứ giục mãi.”
“Cưới xin không phải chuyện nhỏ đâu.”
Tôi vội nói:
“Chú dì yên tâm, sau khi cưới cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Na Na! Nhà cháu cũng sẽ thể hiện đủ thành ý để rước cô ấy về làm dâu.”
Mẹ cô ta thờ ơ nói:
“Thành ý đâu phải nói miệng là được. Na Na có cô em họ, điều kiện không bằng nó, đầu năm cưới chồng, nhà trai còn đưa hẳn hai mươi vạn sính lễ đó.”
Tôi chỉ cười, không đáp.
Nhà gái người ta cũng hồi môn hai mươi vạn, bà ta không nói nửa chữ.
“Con gái tôi từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, vợ chồng tôi cưng như ngọc. Không thể để nó chịu khổ được.”
Vậy sao?
Vậy mà con rể cưới xong, con gái các người phải dọn đi ở trọ? Trong nhà còn không có chỗ mà chen chân?
“Ngoại hình chẳng thua gì minh tinh, lại có công việc vừa giỏi vừa đàng hoàng. Với điều kiện như vậy, thật sự, cưới Lưu Cường Đông còn được ấy chứ?”
Cái này…
Tôi không phải Lưu Cường Đông, nên cũng không có gì để bình luận.
Vòng vo nửa ngày, cuối cùng mẹ bạn gái cũng nói ra mục đích chính:
“Tôi nói thẳng nhé, muốn cưới con gái tôi, nhà cậu ít nhất phải đưa từng này.”
Bà ta giơ ba ngón tay.
Ít quá rồi.
Tầm nhìn hạn hẹp thật.
“Dì ơi, nhà cháu đưa năm mươi vạn, dì thấy được không?”
10
Mẹ cô ta sững người.
“Cậu nói bao nhiêu cơ?”
Ba cô ta còn phun cả ngụm trà ra ngoài, cũng nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Tôi mỉm cười nhạt:
“Năm mươi vạn, nhà cháu sẽ đưa năm mươi vạn sính lễ.”
Hai người đồng loạt giật nảy mình.
Có năm mươi vạn, tiền đặt cọc mua nhà cho con trai họ chẳng phải vừa khít hay sao.
Mà quan trọng là… số tiền này không cần trả lại.
Ba cô ta xúc động đến mức giọng run run:
“Tiểu Chu, cháu nói thật chứ?”
“Chắc chắn rồi chú ơi, chuyện lớn thế này sao cháu dám nói đùa. Na Na là cô gái tốt như vậy, xứng đáng để cháu đối xử tốt với cô ấy. Chỉ là hôm qua tụi cháu cãi nhau, giờ cô ấy vẫn chưa chịu nói chuyện lại với cháu.”
Ba cô ta vội vàng xua tay:
“Không sao không sao, con bé tính hơi nóng, để tôi nói nó!”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Mẹ cô ta mặt mày hớn hở, thậm chí còn chủ động nói:
“Na Na nhà tôi vẫn là gái trinh đấy, tuy bây giờ tụi trẻ không mấy coi trọng, nhưng mà phụ nữ có cái đó lúc cưới hỏi thì mới có khí thế! Đàn ông mà, sao có thể không để ý chuyện này? Cho nên sính lễ bên nhà cậu có nhỉnh thêm tí cũng chẳng lỗ đâu.”
Bà ta mà không nhắc thì thôi.
Vừa nhắc tới, suýt nữa tôi không giữ nổi biểu cảm trên mặt.
Tôi uống ngụm nước mang theo, cố gắng nuốt xuống cái cười khinh bỉ đang trực trào trong họng.
Ba cô ta lúc này mới để ý, vội vàng đứng dậy nói sẽ đi pha trà cho tôi.
Mẹ cô ta thì bảo muốn nấu cơm cho tôi ăn.
Tôi lập tức từ chối:
“Chú dì đừng khách sáo, đều là người một nhà cả. Cháu còn có việc nên xin phép về trước.”
Hai người chưa bao giờ nhiệt tình như vậy, cố giữ tôi lại, nhưng tôi vẫn đi.
Vì tôi thật sự có việc.
Những ngày gần đây tôi vẫn cho người theo dõi Trần Tuấn Bằng, chỉ cần hắn tới khách sạn, sẽ lập tức báo cho tôi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.
Hôm qua bạn gái tôi mới cãi nhau với tôi rồi bỏ đi, hôm nay đã vội vàng tìm đến gã nhân tình.
Tôi gọi điện cho cô ta thì phát hiện mình đã bị chặn số.
Đoán chừng là sợ tôi phá hỏng chuyện vui với thằng khốn kia.
Tôi lập tức phóng xe đến khách sạn.
Hôm nay, nhất định sẽ cho hai đứa bọn họ một kỷ niệm… khó quên cả đời.
11
Hơn nửa tiếng sau tôi có mặt.
Cậu thanh niên giúp tôi theo dõi dẫn tôi đến trước cửa phòng 802.
Cậu ta giả làm nhân viên phục vụ, lấy cớ giao đồ để dụ người ra mở cửa.
Trần Tuấn Bằng chẳng mấy chốc đã ra mở.
Hắn ta khoác áo choàng tắm lỏng lẻo, mặt mày thoả mãn, rõ ràng vừa mới xong việc.
Nhìn thấy cái mặt chó đó là tôi không nhịn nổi nữa, dồn hết sức như bú mẹ, đạp thẳng một cú vào ngực hắn.
“Đcm mày!”
Trần Tuấn Bằng không kịp phản ứng, bay thẳng ba mét rồi ngã ngồi bệt xuống đất.
Tôi không cho hắn cơ hội thở, vung nắm đấm lao lên đấm liên tục.
Và tôi chỉ nhắm ngay mặt hắn mà đấm.
Mới vài phát, mũi hắn đã phun máu, miệng thì kêu đau rối rít.
“Mày là cái thá gì?! Mày còn đánh nữa ông gọi người giết mẹ mày giờ tin không?!”
Tôi càng đánh mạnh hơn.
Trần Tuấn Bằng định phản kháng mấy lần, nhưng một chọi hai thì hắn chẳng có cửa.
Cuối cùng chỉ có thể ôm đầu chịu trận.
Cả đống phẫn uất tích tụ bao ngày nay được tôi trút hết trong lúc này.
Bỗng sau lưng vang lên tiếng hét chói tai.
Bạn gái tôi bước ra từ nhà tắm.
Thấy tôi, mắt cô ta suýt thì rớt ra ngoài.
“Anh… sao anh lại ở đây?!”
Câu hỏi hay thật.
Cô nghĩ tôi vì cái gì mà nhịn nhục bấy lâu nay?
Không phải là để chờ đúng hôm nay sao?!
Thấy tôi định ra tay lần nữa, cô ta nhào tới, dùng thân mình che cho gã khốn.
Tôi thật mẹ nó cảm động muốn rơi nước mắt.
“Từ Na, cô chẳng phải luôn miệng nói phải giữ gìn à? Nói mình bảo thủ, phải để dành đến đêm tân hôn cơ mà?
Vậy bây giờ là cái quái gì? Hóa ra tất cả những lời đó… chỉ dành riêng cho tôi thôi à?”
Bạn gái tôi tức đến đỏ mặt, ngược lại còn mắng tôi:
“Vậy anh có từng nghĩ vì sao tôi phải tìm người khác không? Nếu anh khiến tôi hài lòng mọi thứ, tôi cần tìm người khác làm gì? Sao anh không tự xem lại mình đi?!”
Mọi người nghe thử xem, cái lý gì đây?!
Không thể nào nhịn nổi nữa rồi.
“Từ Na, cô đúng là thứ rẻ rúng! Gái ngành còn sống thật hơn cô đấy!”
Cô ta gào lên như phát điên:
“Anh mới là rẻ rúng! Tôi nói cho anh biết, anh ta giàu hơn anh, cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, thứ gì cũng hơn anh! Tôi ngủ với anh ta thì sao?! Tụi tôi sắp kết hôn rồi đấy!”