Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Hơ.
Cô nói kết hôn là kết hôn được à?
tôi không biết cái gã gian phu kia là ai, từ đâu chui ra sao?
Còn dám khoe khoang trước mặt tôi chứ.
Tôi quay sang cậu thanh niên:
“Quay lại chưa?”
“Yên tâm đi anh, quay hết rồi.”
Nhân , khốn đó vội vàng đi tìm quần áo mặc vào.
Ngược lại, bạn gái tôi – dù gì mặt mũi đã xé rách hết – lại càng trở nên trơ trẽn, giọng hùng hổ:
“Giữa chúng ta chẳng còn gì ! Anh cút đi cho tôi!”
Tôi lờ cô ta đi, nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Bằng:
“Anh họ Trần kia, vợ anh biết là cô ta đang mang thai, anh còn lén lút đi chơi bời bên ngoài không?”
Cả hai đứa lập tức biến sắc.
Tôi nói tiếp:
“Nếu cô ấy biết, cái người anh lén lút ngủ lại là giáo viên dạy nhảy của con gái mình, anh nghĩ xem… hậu quả ra sao?”
Trần Tuấn Bằng cau mày:
“Sao cậu biết vợ tôi?”
“Không quan trọng. Chỉ nói anh còn có hai em vợ, đều không phải dạng hiền lành tử tế đâu nhỉ?”
Mặt Trần Tuấn Bằng lộ rõ vẻ khó chịu.
Rõ ràng là không hài lòng với bị tôi uy hiếp.
“Cậu nói đi, rốt cuộc cậu muốn bao nhiêu tiền?”
Một câu khiến lửa giận tôi lại bùng lên.
Tôi vung tay, tát hắn một cái rõ mạnh.
“Tiền con mày! Có mấy đồng lẻ là mày ghê gớm lắm hả? Mở miệng ra là tiền với bạc!”
Trước hắn toàn nói với bạn gái tôi rằng tôi là một nghèo hèn.
Nhưng hắn bị tôi bắt gian tại trận, lại còn bày đặt làm ra vẻ ta đây ?
Thái dương hắn giật giật liên hồi.
“Vậy cậu muốn thế nào?”
Tôi thong thả nói:
“Muốn tôi đừng nói với vợ anh? Không phải không được… anh tát nó mười cái cho tôi xem.”
Bạn gái tôi lập tức nổi đóa:
“Anh bị điên à?!”
13
“Chu Dương, nay tôi mới thấy anh đúng là giấu mặt kỹ đấy! xương tủy anh chẳng khác gì một ti tiện, vô liêm sỉ, hèn hạ rẻ rách!”
“Bạn tôi nói không sai! nữ phải tìm đàn ông có tiền! Loại nghèo kiết xác như anh là hay mình giỏi giang nhất!”
“Anh lấy vợ của anh ta ra dọa dẫm thì có thể ly gián bọn tôi ?”
Bạn gái tôi thao thao bất tuyệt, không ngừng tuôn ra từng câu cay độc.
Ai ngờ một cái tát bất ngờ giáng , lập tức làm cô ta câm bặt.
Trần Tuấn Bằng nhìn tôi, sắc mặt phức tạp:
“Là sao?”
Ra tay còn nhanh gọn hơn cả tôi .
Tôi giơ ngón cái lên với hắn:
“Còn chín cái . Đừng có làm cho có, chỉ cần một cái không đạt yêu cầu, thì làm lại từ đầu.”
Bạn gái tôi bị tát cho đứng hình, chỉ biết ngây ra nhìn Trần Tuấn Bằng.
Hắn nghiến răng, giơ tay lên, tát cho cô ta thêm cái thứ hai.
“T-r-ầ-n! T-u-â-n! B-ằ-n-g!”
Tiếng gào thét như xé toạc màng nhĩ.
Bạn gái tôi phát điên sự, nhào cào cấu đấm đá loạn xạ lên người Trần Tuấn Bằng, hoàn toàn biến thành một mụ điên mất kiểm soát, chẳng còn chút gì của hình tượng “giáo viên nghệ thuật thanh lịch” trước kia.
Nếu đám đồng nghiệp và học sinh của cô ta nhìn thấy, cằm rớt đất luôn.
“Anh dám đánh tôi hả?! Ba tôi còn chưa từng động vào một ngón tay của tôi!”
Mặt Trần Tuấn Bằng bị móng tay giả rạch ra một vết dài và sâu, máu rỉ ra từng đường.
Hắn phát điên luôn:
“Vậy cô nói xem phải làm sao?! Không phải cô qua khóc lóc nài nỉ gọi tôi đến đây à?! Nếu không có chuyện đó, liệu tôi có gặp họa nay không?! Tôi không thể để vợ tôi biết chuyện !”
Hắn quay sang tôi:
“Nó là người chủ động! Là nó từ tối qua đã nhắn tin gạ gẫm, nói muốn tôi xem tim nó đập nhanh không, nói là nó… ngứa…”
Bạn gái tôi toàn run rẩy, mặt đỏ như gan lợn.
Không biết là vì nhục, hay vì tức.
14
Tốt, tốt lắm.
Chó cắn chó.
Cảnh tượng khiến người ta chỉ muốn vỗ tay rần rần ăn mừng.
Tôi mặt không cảm xúc nhắc nhở:
“Còn tám cái.”
Trần Tuấn Bằng đã hạ quyết tâm, một tay ghì chặt bạn gái tôi, tay còn lại tiếp tục tát .
Có lẽ hắn đang trút hết giận dữ lẫn sợ hãi lên người cô ta, nên càng về sau lực ra tay càng mạnh.
Ba.
Bốn.
Năm…
cái tát cuối , mặt bạn gái tôi sưng vù như đầu heo, cổ họng khản đặc chẳng còn hét nổi .
Mười cái tát, thương tích không nặng, nhưng nỗi nhục thì khắc sâu tận xương.
Hai mắt cô ta đỏ ngầu, ánh nhìn dữ tợn như sắp giết người.
Trần Tuấn Bằng mặt mũi xám ngoét, nghiến răng tôi:
“ được chưa?”
Tôi mỉm cười:
“Được rồi, vậy tôi xin phép đi trước. Từ Na, từ giây phút , chúng ta thức chia tay! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
Nói xong, tôi ra hiệu cho cậu thanh niên vẫn đứng một bên theo dõi tôi rời khỏi đó.
mới quay người, đã tiếng gào thét chói tai phía sau:
“Trần Tuấn Bằng, mày là chó chết!!!”
Tiếp theo là tiếng đập phá loảng xoảng.
Cậu thanh niên tôi:
“Anh, vậy là tha cho à? Có phải dễ dãi với nó quá không?”
Hừ.
Tha cái đ** gì.
Tôi nhịn cả tuần lễ, đâu phải chỉ để chụp vài cái ảnh khỏa rồi xong chuyện.
Không nói nhiều, tôi lập tức bấm gọi báo cảnh sát:
“Chào anh, tôi muốn tố cáo ẩn danh một vụ nghi ngờ cưỡng hiếp nữ.
Nạn nhân có dấu hiệu bị bạo hành nghiêm trọng, tinh thần đang hoảng loạn và đang giằng co với nghi phạm.
Hiện trường là khách sạn Quanji trên đường Trương Đài, phòng 802.”
Tôi có hứa với Trần Tuấn Bằng là không nói với vợ hắn.
Nhưng tôi không có hứa là không làm chuyện khác.
Cậu thanh niên đứng cạnh há hốc mồm:
“Anh ơi, anh đỉnh sự!”
Khách sạn cách đồn công an có mấy bước chân, hai anh cảnh sát nơi chỉ sau vài phút.
đó, Từ Na với Trần Tuấn Bằng vẫn còn đang choảng nhau chí chóe phòng.
thấy cảnh sát, Trần Tuấn Bằng suýt tè ra quần.
Còn Từ Na đó hận hắn thấu xương, lập tức nghiến răng tố cáo:
“ hắn! Là hắn cưỡng bức tôi!”
Cuối , cả hai bị đưa đi.
15
Một vụ án hiếp dâm đâu phải chuyện nhỏ, chỉ riêng phần ghi lời khai mất đến bảy, tám tiếng đồng hồ.
Có điều, do hai người có lịch sử trò chuyện làm bằng chứng, lại thêm camera khách sạn ghi hình rõ ràng, nên cuối Trần Tuấn Bằng dĩ nhiên không bị gán tội hiếp dâm.
Nhưng chẳng sao cả.
Chuyện bị đưa đi vì nghi ngờ hiếp dâm thì vợ hắn vẫn biết.
Vợ Trần Tuấn Bằng hớt hải chạy đến đồn công an cho ra lẽ, kết quả phát hiện chồng mình mở phòng với tiểu tam, sau đó hai đứa còn đánh nhau gây hiểu lầm. Tức thì nổi cơn thịnh nộ.
Nếu không có cảnh sát can ngăn, tôi đoán hắn bị đập đến vỡ mật là cái .
Hắn biết rõ mình sai lè, gần như sắp quỳ nhận tội với vợ đến nơi.
Còn Từ Na, người từng ngày ngày mỉa mai vợ thất không bằng mình, đến gặp mặt thì câm như hến, chạy trối chết.
Cô ta không dám vác mặt về chỗ tôi, không về nhà, trốn ở chỗ bạn .
Vài sau, sáng sớm, cô ta gọi điện đến.
“Tiểu Chu, rốt cuộc là cháu với Na Na xảy ra chuyện gì vậy? qua nó về nhà không nói nửa lời, sáng nay ra khỏi cửa lại bảo là hai đứa đã chia tay?! Còn nói muốn nghỉ , bác với ba nó tức chết đi được!”
Nghỉ ?
là sợ mấy chuyện nhơ nhớp kia bị lộ, không còn mặt mũi nào đối diện với đồng nghiệp và huynh.
Tôi thử thăm dò:
“Dì ơi, cô ấy không nói với dì vì sao tụi cháu chia tay sao ạ?”
Giọng cô ta hơi khó chịu:
“Không có! Tiểu Chu à, không phải bác nói nặng cháu đâu, trẻ con yêu nhau cãi vã là chuyện bình thường, bất kể có mâu thuẫn gì, cháu là đàn ông thì nên bao dung, nhường nhịn nhiều hơn một chút! Huống chi hai đứa sắp cưới rồi, sao lại nói chia tay là chia tay được?”
Bao dung, nhường nhịn.
hay đấy.
dì không biết con gái dì đã làm ra chuyện gì đâu nhỉ.
Tôi giả bộ buồn bã:
“Dì ơi, tất cả là do cháu không tốt, không khiến Na Na hài lòng được. cháu hết cách rồi. Đồ đạc của cô ấy để ở chỗ cháu, cháu sắp xếp lại rồi gửi về nhà dì sau.”
“Vớ vẩn!”
vậy cô ta sốt ruột hẳn lên.
“Bây đừng nói mấy chuyện đó , cháu ở gần thì đi đến trường, đừng để nó nộp đơn xin nghỉ !”
“Dì ơi, cô ấy chắn không cháu đâu.”
“Cháu cứ giữ chân nó trước đã, bác đến !
Công tốt như thế sao lại nói bỏ là bỏ được?!”
16
Cúp máy xong, tôi không do dự một giây nào, lập tức lái xe đến thẳng trung tâm.
nơi, tôi thấy Từ Na đang bước từ một chiếc taxi.
Cô ta đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, bọc kín toàn một bộ đồ đen sì, nhìn là biết đang cố tránh bị nhận ra.
ngẩng đầu lên đã thấy tôi.
“Anh đây làm gì?”
Tôi nhún vai:
“ cô bảo tôi đến ngăn cô nghỉ .”
Từ Na lập tức nổi giận:
“Chúng ta đã chia tay rồi! Tôi làm gì liên quan quái gì đến anh?!”
Tôi gật gù:
“Phải, phải, đúng rồi.”
Thấy vậy, cô ta càng được đà làm :
“Chu Dương, anh anh là ai? Bỏ qua hết những gì tôi làm, chẳng lẽ bản anh không có lỗi gì à?”
Tôi có lỗi.
Lỗi ở chỗ mù mắt chọn cô ta làm bạn gái.
Lỗi ở chỗ đã đối xử với cô ta quá tốt một cách mù quáng.
“Đừng anh nắm được điểm yếu của tôi thì tôi thấy áy náy! Chia tay với anh tôi chẳng thấy tiếc gì đâu! Anh tin không, tôi chỉ cần vẫy tay là có một hơn anh gấp bội!”
Tôi mỉm cười:
“Tôi tin.”
Cô ta trừng mắt nhìn tôi một cái:
“Cút đi!”
Từ Na vào trung tâm không bao lâu, thì một nhóm người hùng hổ kéo vào theo sau.
Người đi đầu không ai khác là… vợ Trần Tuấn Bằng.
Cô ta không quen tôi, mặt lạnh tanh bước ngang qua.
Mắt tôi sáng lên.
Hay lắm, đến đúng !
Không uổng công tôi báo tin lập tức cho vợ hắn, nói tiểu tam nay xuất hiện.
“Từ Na đâu? Ra đây cho tôi!”
Dù đang bầu bụng to, nhưng vợ Trần Tuấn Bằng gào lên khí thế cực kỳ hùng hồn.
huynh đang đợi con ở sảnh đồng loạt ngoảnh đầu lại nhìn.
Lễ tân hoảng hốt, lí nhí :
“Chị ơi, chị tìm cô giáo Tiểu Từ có chuyện gì vậy ạ…”
“Cô giáo cái đầu cô! Một con đê tiện không biết xấu hổ thì có! Gọi con đ thối đó ra đây cho tôi!* Tôi muốn xem **cảm giác ngủ với huynh học sinh nó sướng lắm đúng không?!”
Câu nói dứt, cả sảnh dậy sóng.
Tất cả huynh đều chết lặng.
“Con họ Từ đâu rồi?! Ra đây! Tôi biết mày đang trốn ! Có gan làm chuyện dơ bẩn như thế, sao không có gan ra đối mặt với tao hả?!”
Đám người đi cô ta không cần ra lệnh, lập tức chia nhau lục tung từ trên dưới.
Chẳng bao lâu sau, một gã xăm trổ đầy tay lôi Từ Na từ tầng hai , giữa tiếng hét chói tai của cô ta.
“Chị ơi, tìm được nó rồi!”