Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ta là cô nương mồ côi đến nương nhờ nhà họ Thẩm.

Di mẫu bảo rằng gia chủ nhà họ Thẩm thanh nhã như tiên giáng trần, thanh danh hiển hách, không phải hạng mà ta có thể vương vấn.

Ta nghe lời, đối với người chỉ dám kính trọng, giữ khoảng cách.

Trang sức người tặng, ta không dám đeo.

Nơi nào có người, ta chưa từng bước tới.

Gặp cảnh cô nương bày tỏ tấm lòng với người, ta lập tức chạy trốn thật xa.

Tưởng rằng cứ thế sẽ bình an vượt qua quãng ngày chờ gả.

Nào ngờ đêm trước ngày định thân, ta lại bị Thẩm Kỳ Bạch giam trong khuê phòng.

Hắn ép ta vào góc giường, bên tai là giọng nói quyến luyến của người:

“A Tang, nàng muốn gả cho ai?”

“Ngoan nào, gọi ta một tiếng ‘phu quân’.”

1

Ta không ngờ ở chốn ngõ ngách thế này mà cũng đụng trúng Thẩm Kỳ Bạch.

“Thẩm ca ca, thiếp đã ngưỡng mộ chàng đã lâu, chàng có thể…”

Giọng nữ yểu điệu vọng lại từ phía sau giả sơn.

Trời ơi tổ tông ơi.

Đây là vị tiểu thư nhà ai mà bạo dạn đến thế, ban ngày ban mặt lại dám cùng nam nhân nói lời tư tình.

Ta len lén thò đầu, định nhìn cho rõ là ai, chợt lướt mắt qua liền nhận ra đôi mày mắt quen thuộc, sợ đến mức xoay người bỏ chạy.

“A Tang.”

Giọng nói trầm lạnh vang lên sau lưng.

Chân ta lập tức khựng lại.

Người phát hiện ta rồi.

Ta vừa biết được bí mật của Thẩm Kỳ Bạch, liệu có làm hỏng chuyện tốt của người không đây?

Song Thẩm Kỳ Bạch xưa nay không lộ vui buồn, ta chẳng đoán ra được có phải người đang giận hay không.

“Danh tiết của nữ nhi quan trọng, lời này về sau chớ nên nhắc lại.”

Người dịu giọng trách mắng nữ tử kia xong, liền cất bước về phía ta.

Chúng ta song hành sóng bước, suốt dọc đường không ai mở lời.

Ta không chịu nổi bầu không khí im ắng, đành cười gượng xua tan: “Biểu ca thật có phúc, kinh thành có vô số cô nương ngưỡng mộ huynh.”

“Hửm?”

Người ngẩng lên, lặng lẽ quan sát ta, đôi mắt đen láy sâu thẳm.

Tự dưng ta cảm thấy không được tự nhiên.

“Sao không thấy muội đeo đôi khuyên tai san hô ta tặng hôm trước?”

Khuyên tai ư?

Ta nhớ ra rồi.

Bữa trước, lúc Thẩm Kỳ Bạch đi công việc bên ngoài trở về, người có mang theo ít lễ vật, các tỷ muội trong Thẩm gia ai nấy đều hớn hở.

Khi ấy ta đứng nép một góc, vốn chẳng nghĩ người sẽ chuẩn bị gì cho ta.

Nào ngờ không chỉ tặng, mà người còn đích thân đưa chiếc hộp tới trước mặt ta.

Khi đó ta đang ngẩn người, hồi lâu mới sực tỉnh.

“Không muốn nhận ư?”

Đuôi giọng người phảng phất ý cười, thanh âm trong trẻo dịu dàng, tựa một sợi lông vũ phẩy khẽ trong lòng ta.

Ta không biết tại sao, vội vàng nhận lấy, lí nhí nói: “Đa tạ biểu ca.”

Nói đùa gì chứ, ta chỉ là cô nương côi cút nương nhờ nhà người.

Cơm ăn áo mặc đều dựa vào người ta.

Chủ nhân tặng vật, sao dám không nhận.

Có điều nhận là một chuyện, dám đeo hay không lại là chuyện khác.

Đêm ấy ta mở hộp ra xem, di mẫu đứng cạnh kinh hô:

“Đây là san hô đỏ nổi tiếng vùng Đông Hải, giá trị rất đắt đỏ, vậy mà gia chủ lại tặng cho con.”

Ta sững sờ ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn đầy ẩn ý của di mẫu.

Hồi tưởng khép lại, Thẩm Kỳ Bạch nhìn ta chằm chặp, rõ ràng đang đợi câu trả lời.

Ta đành ấp úng bịa cớ:

“San hô quá quý giá, muội sợ đeo vào lỡ đánh rơi, nên cất kỹ để bảo quản.”

“Phải không?”

Giọng người chẳng rõ vui hay giận, mà tim ta thình thịch lo âu vô cùng.

2

Kỳ thực khi ta đến nương nhờ Thẩm phủ, Thẩm phu nhân không vui vẻ gì.

Mạnh gia ở Giang Nam từ xưa đã nổi tiếng sinh ra nhiều giai nhân.

Ta lại là đích nữ, dung mạo càng thêm nổi bật.

Từ nhỏ ta đã phát triển sớm, ngực nở nang, vừa qua tuổi cập kê liền dáng vẻ yểu điệu, có nét quyến rũ mơ hồ.

Thời mẫu thân còn tại thế, bà thường hay trêu đùa ta.

Bà bảo nếu sau này ta tìm được phu quân, ắt hẳn người ngày đêm chẳng rời ta nửa bước.

Khi ấy ta chưa mảy may bận tâm, cho đến lúc nhìn thấy ánh mắt e dè sâu thẳm của Thẩm phu nhân, ta mới chợt hiểu ra.

Thẩm phu nhân vốn là tiểu thư danh môn, dĩ nhiên không ưa gì một cô nương xuất thân hèn mọn mà nhan sắc lộng lẫy như ta.

Huống hồ, ta hiện giờ còn là thân phận kẻ ở nhờ.

Bà có hai người con trai.

Con trưởng chính là Thẩm Kỳ Bạch ở đô thành, cũng là gia chủ Thẩm gia, được Thánh Thượng vô cùng ưu ái, tiền đồ rộng mở.

Con thứ vừa mới đội mũ (vừa qua lễ trưởng thành), đang chăm chỉ đèn sách, chuẩn bị thi cử, hết sức quan trọng.

Lúc này phủ lại xuất hiện một cô nương dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, ai cũng phải cảnh giác.

Chẳng qua Thẩm phu nhân có tấm lòng từ ái, không nỡ hắt hủi ta ngay, đành chấp nhận lời cầu xin của di mẫu.

Trong lòng ta vô cùng cảm kích, lúc nào cũng rụt rè nơm nớp trong phủ, chú ý nhất cử nhất động, sợ bị nắm thóp thì chẳng yên thân.

Lâu dần, thấy ta biết thân biết phận, Thẩm phu nhân cũng dần cởi mở với ta.

Lần đầu tiên ta gặp Thẩm Kỳ Bạch là khi người bãi triều trở về.

Hàng lông mày thanh thoát, dáng vẻ nghiêm cẩn, bộ quan phục khoác trên người càng tôn thêm khí chất như tuyết mới.

Ta nghe gia nhân kính cẩn gọi người là “Gia chủ”, lúc ấy mới biết đây chính là đại công tử Thẩm Kỳ Bạch của Thẩm gia.

Trong tay người cầm một cuốn sách, tà áo khẽ lay theo bước chân, phong thái ôn hòa cao nhã.

Từ đằng xa trông lại, không hề giống vị gia chủ nghiêm khắc khiến hạ nhân e sợ, mà giống một công tử thế gia ưu tú, phong thái quý phái.

Ta sững sờ nhìn đến thất thần.

Giang Nam phú quý đông đúc, nhưng hiếm thấy nhân vật như thế.

Người quả đúng như lời đồn.

“Người đi giữa đất trời, như ngọc nơi chân mây, công tử trên đời không ai sánh kịp.”

Nhìn thấy ta, Thẩm Kỳ Bạch khẽ ngẩn ra, sau đó khẽ gật đầu chào, rồi lướt qua ta.

Hương trầm trộn mùi gỗ mun toát ra từ y phục người, tựa tuyết sót lại trên tán tùng ngày đông, chốc lát liền tan biến.

3

Lần thứ hai gặp lại Thẩm Kỳ Bạch là vào dịp Thượng Nguyên đăng tiết (rằm tháng Giêng).

Di mẫu vốn không ưa việc ta suốt ngày ru rú trong phòng, liền xua ta ra ngoài góp vui.

“Con mới vừa tuổi đôi tám, cứ quanh quẩn bên ta, một phụ nhân, thì ra thể thống gì.”

“Con xinh đẹp, tính tình lại ngoan ngoãn, nhỡ đâu có nhà nào vừa mắt, thì cũng không phụ công ta vun vén.”

Ta ậm ừ gật đầu.

Ta biết di mẫu đón ta từ Giang Nam tới kinh thành là vì thương xót cảnh ta bơ vơ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương