Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bà nghĩ kinh thành nhiều nhân tài, chỉ cần dung mạo ta nổi trội, ắt sẽ lọt mắt xanh nhà nào đó tốt đẹp, cũng đỡ tủi cho hương hồn mẫu thân nơi chín suối.
…
Đêm Thượng Nguyên, khắp thành đèn đuốc giăng giăng, tiếng cười nói vang suốt trời đêm, phố phường đông vui, khắp nơi rộn rã.
Ta cầm xiên kẹo hồ lô, một mình vừa ăn vừa đi.
Tới lúc ngẩng đầu, phát hiện đã lạc mất nha hoàn.
Trong lòng ta hoảng sợ, tự trách vì miếng ăn mà nên cơ sự, nước mắt suýt nữa tuôn ra.
Ta xưa nay vốn mù đường, khi còn ở nhà cũng phải có người dẫn dắt mỗi khi ra ngoài, nay nơi đây vừa lạ vừa đông, lỡ như đi lạc thì sao.
Biết thế chẳng thèm mua mấy xiên kẹo hồ lô ấy.
Như con chuột cháy, ta cuống cuồng chạy khắp phố, càng nghĩ càng hãi.
Dòng người đông như kiến, đen kịt một mảng, ta dõi mắt cũng chẳng thấy bóng nha hoàn.
Đúng lúc ấy một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Thẩm Kỳ Bạch.
Nỗi hoang mang trong tim bỗng chốc tan biến, ta ngây người để mặc người dắt, theo người len qua chỗ bớt đông.
Thấy mắt ta hoe đỏ, chân mày Thẩm Kỳ Bạch khẽ chau, trầm giọng hỏi:
“Sao lại khóc, có kẻ ức hiếp nàng chăng?”
Ta lắc đầu, trong lòng dâng chút ấm ức:
“Không phải, là vì ta không biết đường, lạc mất nha hoàn…”
Thuở ở Giang Nam, ta từng bị chị em trong nhà giễu cợt vì tật mù đường, ngay cả phụ thân ta cũng cho ta là ngốc nghếch.
Nhưng Thẩm Kỳ Bạch không hề cười nhạo, chỉ mỉm cười ôn tồn, nhẹ giọng rằng:
“Vậy sau này ra ngoài, mang theo hai người hầu sẽ chắc hơn.”
Trong thoáng khắc, cái sự vụng về ấy dường như trở nên không đáng kể trước mặt người.
Lòng ta chợt nhẹ nhõm hẳn.
“Trời cũng không còn sớm, để ta đưa nàng về.”
Ta gật đầu lia lịa, bám sát bên người.
“Ta gọi nàng là A Tang, được không?”
Người nghiêng đầu nhìn ta, dưới ánh đèn rực rỡ, đôi mắt đen láy càng thêm sáng ngời.
Tim ta bỗng đập mạnh, dâng lên niềm vui thầm kín không rõ duyên cớ.
“Được… được ạ.”
Ta cố giữ vẻ bình tĩnh mà đáp, bàn tay giấu trong ống tay áo khẽ siết lại.
“Kỳ Bạch.”
Ta khựng bước, thoáng chốc mặt tái đi.
Là Thẩm phu nhân, bà đứng ngay cửa, ánh mắt lạnh lùng xoáy vào ta.
Thẩm Kỳ Bạch điềm nhiên tiến lên che trước mặt ta, cúi người chào:
“Mẫu thân.”
“Sao con lại về chung với Mạnh Tang?”
Thẩm phu nhân đanh giọng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Thẩm Kỳ Bạch bình tĩnh nói: “A Tang cô nương thất lạc nha hoàn, hôm nay con làm việc xong nên tiện đường đưa nàng về.”
Thẩm phu nhân bán tín bán nghi: “Chỉ thế thôi ư?”
Thẩm Kỳ Bạch thản nhiên cười: “Chẳng lẽ mẫu thân nghĩ còn có gì khác?”
Thẩm phu nhân cuối cùng cũng yên tâm, sắc mặt dịu xuống trông thấy.
Ta cũng thở phào.
“Đã về bình an, vậy nghỉ sớm đi.”
“Vâng.”
Ta khúm núm đáp.
Nhấc mắt lên, trùng hợp chạm phải ánh nhìn của Thẩm Kỳ Bạch.
Trong đôi mắt người phảng phất điều gì khó hiểu, ta chẳng thể đọc ra.
4
“Cầm lấy.”
Thẩm Kỳ Bạch đưa cho ta một hộp thức ăn.
Ta đỡ lấy, ngập ngừng hỏi: “Đây là gì vậy?”
Hàng lông mày người khẽ động, khóe môi vẽ nụ cười rõ rệt:
“Đây là điểm tâm của Vân Tô Các, ta nghe nói nàng ưa ngọt, nên mua về cho nàng nếm thử.”
Ta đờ ra một lúc, mở ra xem, bên trong đủ loại bánh trái sắc màu.
Tầng dưới cùng còn bày mấy xiên kẹo hồ lô, thủ công tinh xảo, quả sơn tra lớn, được bọc một lớp đường bóng loáng trong suốt.
Đường nấu vừa tầm, nhìn qua cũng biết tay nghề đại sư phụ khéo léo.
Khóe môi ta bất giác cong lên, khẽ cúi đầu cười:
“Đa tạ biểu ca.”
Dõi theo bóng lưng người rời đi, ta vừa quay bước thì bắt gặp di mẫu đứng ngay sau lưng.
Không biết bà đã đến từ lúc nào và trông thấy bao lâu rồi.
Bà sững sờ tiến lại gần, đứng trước mặt ta.
“Di mẫu?” Ta không rõ ý bà.
Di mẫu quan sát ta hồi lâu, rồi cảm thán: “Thật là sắc nước hương trời. Ta khi bằng tuổi con cũng chẳng hề kém cạnh, ngày ấy những công tử theo đuổi ta từ Giang Nam xếp hàng tới tận kinh thành.”
“Để rồi được gì chứ, nửa đời vòng vo, cuối cùng ta vẫn chỉ là thiếp.”
“Khi đó ta cũng có người trong lòng, vậy mà chàng không chịu cưới ta.”
Ta cúi thấp đầu, hiểu rõ nỗi niềm đau xót của di mẫu.
Năm xưa, di mẫu còn là tiểu thư kiêu ngạo, ngưỡng mộ một thư sinh nghèo, không màng gia đình, lén đêm bỏ trốn cùng chàng.
Bà đợi chàng suốt một đêm ở cổng thành, rốt cuộc chàng chẳng xuất hiện, cuối cùng bà đành quay về nhà, từ đó đoạn tuyệt tình duyên.
Sau này, vì cứu vãn việc kinh doanh của gia tộc, di mẫu buộc phải lấy Tam lão gia nhà họ Thẩm ở Giang Nam, đành phận làm thiếp.
Ông đối với bà hết mực yêu thương, chỉ không thể cho bà danh phận chính thê, mọi thứ khác đều dốc lòng.
Nhưng di mẫu chẳng lấy đó làm vinh, tấm lòng bà cao ngạo, cam chịu kiếp thiếp là vết sẹo đau đớn suốt đời.
Di mẫu nghiêm trang dặn ta: “A Tang, hôn nhân là lần tái sinh thứ hai của nữ tử, đừng để mấy xiên kẹo hồ lô vặt vãnh dỗ ngọt mà lung lay.”
Ta gật đầu cho qua, trong lòng không cho là đúng hay sai.
Di mẫu chẳng hay biết, mấy xiên kẹo hồ lô này…
Chẳng phải thứ tùy tiện đem cho, mà là bằng chứng ta muốn kiểm nghiệm tấm chân tình.
5
Sinh thần của Thẩm Kỳ Bạch.
Ta mặc một bộ váy đỏ rực, đeo đôi khuyên tai san hô người tặng, rồi lặng lẽ đợi nơi góc sân mà người sẽ đi qua.
“Sao nàng lại ở đây?”
Bước chân người có phần loạng choạng, ta vội tiến lên đỡ lấy.
“Không sao.”
Người vừa nói thế, cánh tay bám lấy ta lại chẳng hề buông ra.
Góc sân này thường không ai lui tới, ta chọn nơi thanh vắng này là có chủ ý.
“Nàng cố ý chờ ta?”
Ta sững người, trơ mắt nhìn người vươn tay chạm vào dái tai ta, đầu ngón tay lành lạnh.
“Hôm ấy thấy đôi khuyên này, ta liền nghĩ nó rất hợp với nàng, giờ nhìn lại quả thực vô cùng xinh đẹp.”
Giọng người mang vài phần say, lời lẽ có chút bông đùa, khác hẳn vẻ ôn nhã thường ngày.
Mặt ta lập tức nóng bừng.
“Sao bỗng dưng hôm nay nàng muốn đeo, trước giờ có thấy nàng đeo đâu.”
Người nhấc tay khẽ đùa nghịch, ta hơi nhột, muốn ngoảnh đầu tránh thì bị người kéo vào vòng ôm.
“Tại sao lại né ta?”
Hơi thở nóng bỏng của nam nhân phả lên cổ ta, khiến tim ta run rẩy.
Từ sau lần gặp trước, quả thật ba tháng nay ta luôn cố ý tránh mặt Thẩm Kỳ Bạch.
Ta ấm ức đáp: “Ta không né, chỉ là không muốn gặp chàng.”
Mắt người thoáng ánh u buồn, cánh tay ôm ta siết chặt hơn.
“Vậy sao hôm nay lại muốn gặp?”
Thanh âm thấp trầm, nghe như mang theo vẻ tủi thân.