Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10

Liễu Thi thấy người này tướng mạo phi phàm, vì vậy không kìm được tò mò mà hỏi:

– Lần trước tôi thấy anh bấm quẻ đuổi vong, anh là người trong giới Huyền pháp à?

Nguyễn Liêu gật đầu đáp:

– Đúng vậy. Tôi cũng thấy cô cầm sợi chỉ đỏ có chứa dương thọ, cô còn trẻ mà thành tựu được như thế, lại biết ẩn nhẫn chờ thời, không tệ lắm!

Hai người càng trò chuyện thì càng thấy hợp, đã hết ấm trà mà chuyện vẫn còn chưa kể hết. Liễu Thi cảm nhận được ở Nguyễn Liêu có thứ gì đó rất quen thuộc, cô ôm chút hi vọng nhỏ nhoi hỏi:

– Hơi riêng tư một chút, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?

Nguyễn Liêu bật cười nói:

– Cô cứ như đang điều tra gốc tích lai lịch của tôi ý, thôi được rồi, để tôi nói cô nghe, tôi năm nay hai mươi sáu tuổi. Tuổi cô chắc tầm mười tám đôi mươi nhỉ?

Liễu Thi nghe xong thì thấy giật mình, chén trà trong tay vì sự run rẩy có cô mà sóng sánh, vô tình nước trà vương vãi vài giọt ra bàn. Nếu tính tuổi thật của cậu cả… Năm nay cũng hai mươi sáu tuổi, thật sự trên đời có sự trùng hợp kỳ diệu thế sao?

– Chẳng hay… quê quán của anh ở đâu vậy?

Thấy giọng nói của Liễu Thi đột nhiên trở nên kích động như vậy thì Nguyễn Liêu thấy khá ngạc nhiên, anh ta mơ hồ cảm nhận được chuyện này có liên quan tới người mà khiến cô ấy nhận nhầm anh là anh ta.

Liễu Thi thấy Nguyễn Liêu không đáp thì nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng nói mang vài phần cầu xin:

– Xin anh hãy nói cho tôi biết đi, chuyện này đối với tôi vô cùng quan trọng.

Nguyễn Liêu bình tĩnh nâng chén trà, uống một ngụm rồi mới đáp:

– Có lẽ phải làm cô thất vọng rồi, từ bé tôi sống ẩn dật trên núi, gần đây mới cùng người nhà của mình xuống núi, đi ngao du sơn thủy nước Nam ta.

Cả người Liễu Thi thoáng run nhẹ một cái, khó khăn lắm cô mới kiềm chế để không bật khóc trước mặt người đàn ông xa lạ, cô cố mỉm cười:

– Cảm ơn anh đã trả lời, tôi đã rõ rồi.

Sau đó bầu không khí giữa Liễu Thi và Nguyễn Liêu gượng gạo vô cùng, hai người chẳng ai nói câu gì mà chỉ giả vờ ngồi nhìn ra hồ ngắm cảnh. Lúc này thuyền đã đi gần đến gò đất giữa hồ, tương truyền rằng giữa gò đất có dựng một ngôi miếu của vị thần sông tọa lạc tại nơi đây, vì vậy dân chúng xung quanh người thì quỳ xuống khấn vái, người thì chắp tay cầu nguyện gì đó.

Liễu Thi cũng đứng dậy cúi đầu để tỏ lòng thành kính với thần sông nơi đây.

Cùng lúc đó đám con cháu quý tộc ở tầng trên thì thái độ ngược lại. Chủ thuyền đang hết lời cầu xin bọn họ:

– Bẩm Trần tiểu thư. Gò đất phủ cây cối um tùm kia có miếu của một vị thần sông rất thiêng, thuyền bé đi ngang qua đều đậu lại, sai người đi xuống thắp hương dâng lễ vật cho thần sông rồi mới đi tiếp. Đã từng có người bất kính với thần sông, bị ngài ấy dâng sóng làm chìm thuyền rồi đó ạ, xin người hãy nghe tôi.

Trần tiểu thư bĩu môi nói:

– Hôm nay có ta ở đây để xem thần thánh nào dám cản thuyền ta. Ông ta mà dám hỗn hào, ta mượn bảo đao của chú ta, sai người c.h.é.m một nhát nát cái miếu của ông ta giờ.

Chủ thuyền nghe những lời bất kính của Trần tiểu thư mà choáng kinh, suýt chút nữa thì ngã ngửa người ra đằng sau. Ông ta vội ngó đầu ra nhìn vòm đầu kia xem có hiện tượng lạ gì không, cũng may không có gì bất thường cả.

– Ấy, tiểu thư đừng nói vậy phải tội… Dù sao chúng ta cũng đang đi trên thủy phận của ngài ấy, có thờ có thiêng ạ.

Trần tiểu thư từ nhỏ đã được nuông chiều sinh hư, chủ thuyền nói vậy thì càng kích thích sự hiếu thắng của cô ta, cô ta phất ống tay áo ra lệnh:

– Không cần nhiều lời, ta bảo đi tiếp là đi tiếp, ông còn không mau kêu người đem lên đây ít trà cho chúng ta đối thơ? Chậm trễ việc của ta, ta tru di tam tộc nhà ông bây giờ.

Đã đến nước này thì chủ thuyền đành bất lực với Trần tiểu thư, quay ra nhìn các công tử tiểu thư khác thì mặt ai nấy đều ngẩng cao, kiêu ngạo vô cùng. Có vẻ như đối với họ, quỷ thần không đáng sợ gì. Chủ thuyền chỉ có thể thầm than trong lòng:

– Đúng là đám con nít lông cánh còn chưa đủ, chỉ giỏi cậy quyền của cha mẹ là giỏi!

Tuy trong lòng vô cùng bất mãn nhưng ngoài mặt chủ thuyền cũng chỉ có thể cười tươi tuân theo lệnh của họ.

Trần tiểu thư vẫn thản nhiên uống trà thưởng trăng mà không hay biết dưới mạn thuyền có một bóng đen đang dần dần chìm xuống dưới nước…

Thuyền lớn đi sắp qua gò đất mà vẫn chẳng thấy chuyện gì lạ, Trần tiểu thư lại càng kiêu căng hơn, chỉ tay thẳng mặt chủ thuyền nói:

– Đấy ông thấy chưa? Dù là thần sông mà gặp ta thì cũng phải nể mặt mà thôi!

[ – .]

Chủ thuyền nãy giờ như đứng đống lửa như ngồi đống than, trong lòng mắng Trần tiểu thư này không biết trời cao đất dày là gì, nói như vậy chẳng khác nào chọc giận thần sông.

Trần tiểu thư thấy chủ thuyền không đáp lời mình thì đập bàn tức giận:

– Thật to gan, ông dám coi thường lời nói của…

Lời cô ta còn chưa nói xong thì một công tử đứng gần đó đột nhiên chảy m.á.u mũi rồi lăn đùng xuống đất, trước khi c.h.ế.t còn rống lên một tiếng đau đớn, tay không ngừng chỉ về cái gò đất kia.

– Mau, là công tử nhà Binh bộ thị lang, mau tới xem anh ta đi.

Chủ thuyền sau khi đưa tay lên mũi tên công tử kia, quỳ xuống nói:

– Quý công tử đã tắt thở chết…

Mọi người trên thuyền đều bị dọa cho sợ, duy chỉ có Trần tiểu thư vì sĩ diện mà vẫn cứng giọng nói:

– Chắc chỉ là trùng hợp thôi! Cứ đi tiếp cho ta.

Thuyền vừa đi thêm được một đoạn ngắn vì có vị tiểu thư khác lăn đùng ra chết, biểu hiện y như vị công tử kia, khi c.h.ế.t tay và mặt đều chỉ và quay về cái gò đất giữa hồ.

– Giờ mà sai người lên tế lễ thì không ổn, theo tôi nghĩ thì nên đích thân Trần tiểu thư đi lên…

Trần tiểu thư quắc mắt nói:

– Ông muốn dồn ta vào chỗ c.h.ế.t phải không?

Đám quý tộc ở đây thấy mọi chuyện không ổn, vì mạng sống của mình nên cũng chẳng kiêng nể gì Trần tiểu thư nữa, mỗi người một câu ép cô ta.

– Đều là cô bất kính với thần sông trước, giờ cô đi tạ lỗi với thần sông chứ ai nữa?

– Hay cô muốn chúng ta cùng chết?

Lần đầu tiên có nhiều người như vậy chống lại mình, Trần tiểu thư lắp bắp đáp:

– Ta.. Ta không có ý đó.

Không biết Trần tiểu thư lấy đâu ra dũng khí, cắn răng nói:

– Ta đi cũng được thôi! Nhưng mà mấy mươi người các ngươi đều phải đi cùng ta, nếu không thì hôm nay chúng ta cùng c.h.ế.t chứ ta không chịu đi một mình đâu.

Nói xong dưới sự dẫn dắt của chủ thuyền, dù không tình nguyện nhưng đám tiểu thư công tử vẫn phải đi xuống tầng một để lên gò đất tế bái, tạ lỗi với thần sông.

Liễu Thi ở tầng bên dưới đã biết bên trên đang có biến, thấy một đám công tử tiểu thư kéo xuống thì lấy làm lạ, mà Trần tiểu thư thấy Liễu Thi đang ung dung ngồi thưởng trà thì thấy gai mắt, chỉ tay nói:

– Cô kia, cô đi cùng chúng ta!

Khi nãy Liễu Thi thấy thuyền đi qua gò đất mà không dừng lại dâng lễ thì đã thấy lạ rồi, thì ra là đám quý tộc này cầm đầu, chỉ tội những người dân trên thuyền chịu tội oan, để cho chắc cô cũng định đi cùng bọn họ.

– Cô dám không đáp lời ta!

Thấy Liễu Thi chỉ đi theo mà không đáp lời thì Trần tiểu thư định vung cho Liễu Thi một cái bạt tai, cũng may Liễu Thi tay chân nhanh nhẹn nên né sang một bên, nheo mắt nói:

– Chẳng phải cô chê tôi thân phận thấp kém hiểu biết nông cạn sao? Sao tôi dám bắt chuyện với Trần tiểu thư đây, ngộ nhỡ làm bẩn thân phận cao quý của cô thì sao.

Nam Cung Tư Uyển

Liễu Thi còn cố nhấn mạnh bốn chữ thân phận cao quý như muốn mỉa mai cô ta. Trần tiểu thư tức xanh mặt nhưng không cách nào phản bác được lời nói của Liễu Thi, chỉ có thể hậm hực bước nhanh, tránh càng xa Liễu Thi càng tốt.

Chủ thuyền đã sai người chuẩn bị sẵn một tấm ván gỗ chắc chắn để đám người bọn họ lên gò đất kia. Nói là gò đất nhưng giống một hòn đảo nhỏ hơn, bên trên phủ đầy cây xanh cổ thụ, có thể thấy gò đất này đã có niên đại lâu đời biết chừng nào.

Vừa bước chân xuống gò đất thì cả bọn đều nhất trí để Liễu Thi đi lên trước, nhỡ có gì nguy hiểm thì cô cũng là người c.h.ế.t trước. Lý Nguyên Vũ vốn muốn lên đi cùng Liễu Thi thì bị Liễu Nhan kéo lấy cánh tay, thút thít nói:

– Cậu Vũ đừng bỏ em, em sợ.

Lý Nguyên Vũ nghe vậy thì cũng không yên tâm để Liễu Nhan đi một mình, hơn nữa Liễu Thi rất giỏi, chắc hẳn không có chuyện gì đâu.

Vì vậy đi bên cạnh Liễu Thi chỉ có Nguyễn Liêu sánh vai cô cùng bước, đây là lần đầu tiên Nguyễn Liêu tới kinh thành nên đám quý tộc này không biết mặt anh ta, lại thấy anh ta đi cùng Liễu Thi, nghĩ hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thì đều xem thường ra mặt.

Càng đi sâu vào trong thì cây cối bên trong càng xanh mướt, lúc đầu trên đỉnh đầu của bọn họ còn thấy ánh trăng đêm rằm sáng vằng vặc, chỉ một lát đã không thấy ông trăng đâu mà thay vào đó là một lớp sương mù lành lạnh….

Tùy chỉnh
Danh sách chương