Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 11

– Hay chúng ta quay lại thuyền đi.. Ta linh cảm không tốt thế nào ý…

Có một tiểu thư sợ hãi nói, bé giờ cô ta chưa từng trải qua chuyện như này, vì thế rất kinh sợ, trong lòng thầm nghĩ biết thế không nên đến đây.

Chủ thuyền nghe vậy thì khuyên nhủ:

– Tôi đã nhiều lần lên đây thắp hương rồi, mọi người đừng sợ, đi gần vào nhau tránh lạc là được. Phía trước có một cái miếu nhỏ, Trần tiểu thư chỉ cần bày lễ hoa quả, xong thắp hương xin thần sông tha tội là được.

Trần tiểu thư lúc này cũng không dám mạnh miệng nữa, im re nghe theo lời chủ thuyền. Liễu Thi đi đầu đoàn, trên tay cầm một ngọn đuốc, cứ đi được vài bước, cô lại rén rải vôi bột xuống, coi như đánh dấu đường về nếu chẳng may có chuyện gì bất trắc.

Chợt Trần tiểu thư nhìn thấy có những đôi mắt đỏ ngầu thấp thoáng sau những tán cây rậm rạp, chúng lúc ẩn lúc hiện, sợ hãi hét lên:

– Ma! Có ma!

– Chít… chít….

– Chít… Chít…

Nam Cung Tư Uyển

– Là tiếng khỉ đi ăn đêm, loài khỉ mắt đỏ chỉ có trên gò đất này, nghe nói chúng được thần sông giao cho nhiệm vụ trông coi miếu thờ của ngài. Chỉ cần chúng ta không bất kính với thần sông, chúng sẽ không làm hại ta đâu.

Chủ thuyền vội lên tiếng giải thích, trong lòng thầm kêu không biết năm nay mình đã gặp hạn gì mới vớ phải đám quý tộc kiêu ngạo nhưng lại nhát cáy này. Nếu sớm nghe ông ta sai người lên đây thắp hương có phải yên chuyện không, giờ thì hay rồi, nhất định đã làm thần sông phật ý, chắc chắn ngài ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!

– Chị Nhan chị có cầm theo nước không?

Đi được một quãng thì vị tiểu thư váy xanh họ Trịnh thấy khát nước, nhớ rằng khi nãy Liễu Nhan có mang theo nước thì liền hỏi. Liễu Thi đi đằng trước nghe thấy, lập tức niệm chú, khẽ nói thầm trong đầu:

– Người phàm chúng tôi ngu muội, xin thần sông thứ cho.

Nếu vừa rồi Liễu Thi không niệm chú, rất có khả năng Liễu Nhan sẽ bị thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy, bởi ở những nơi linh thiêng như rừng xanh, đất vắng rất kiêng kị gọi tên nhau. Chủ thuyền là người khá hiểu những luật ngầm này, vội nhắc nhở:

– Ấy vị tiểu thư này, không được gọi tên người khác đâu, không sẽ bị người ta nhớ tên bắt mất đó!

Vị tiểu thư kia im bặt lại, ngay cả nước cũng không dám uống nữa.

Chủ thuyền còn chưa kịp thở phào thì lại đến lượt Trần tiểu thư gây chuyện.

– Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bẩy, tám, chín, mười, mười một, mười hai…

Trần tiểu thư đếm thử số người trong đoàn, vội kéo tay chủ thuyền, run rẩy hỏi:

– Sao sao lại mười ba, mười ba… người.. Rõ ràng chúng ta chỉ có mười hai người thôi mà….

Chủ thuyền thật muốn tát cho Trần tiểu thư này một cái bạt tai, sao lại có người ngu ngốc thế chứ, cô ta không biết khi đến những nơi linh thiêng như này, thứ nhất nói ít, cứ im lặng mà đi, thấy gì cũng không được nói, chờ sau khi ra khỏi nơi này mới từ từ kể lại cho mọi người. Thứ hai tuyệt đối không được đếm thành lời số người trong đoàn… Vì khi đếm chắc chắn sẽ thấy thừa….

– Cô không muốn c.h.ế.t thì đừng nói gì thêm nữa!

Chủ thuyền hết chịu nổi Trần tiểu thư, lạnh giọng đe dọa. Trải qua một số chuyện kinh dị như vậy phần nào làm vơi bớt sự kiêu ngạo của đám người quý tộc, họ đành ngoan ngoãn nghe lời chủ thuyền.

Quả nhiên lời chủ thuyền nói không sai, đi được một lát thì đi đến một bãi đất trống, ở giữa là một ngôi miếu hoang, xung quanh được bao phủ bởi một lớp rêu xanh khiến cho nó càng trở nên thần bí. Bên cạnh ngôi miếu là một cây đa sừng sững mọc lên trơ trọi giữa bãi đất trống, không có lấy một cây cỏ nào mọc gần đó.

Trần tiểu thư sai người hầu bên cạnh bày hoa quả trước miếu của thần sông, sau đó thắp ba nén hương, vừa vái vừa khấn:

– Vừa rồi ta có lỡ miệng nói lời bất kính, xin thần sông tha tội, chút hoa quả này tỏ tấm lòng thành với ngài, mong ngài nhận cho.

Nói xong Trần tiểu thư cẩn thận cắm ba nén hương vào trong lư, hương vừa cắm xong thì trên tấm bia gỗ treo trước cửa miếu chợt hiện lên một dòng chữ bằng máu:

“Thần bất thần hề, linh bất linh. Như hà miếu mạo tại Giang Tân.”

Nghĩa là: Thần chẳng thần, linh ứng không linh. Bến sông miếu mạo để thờ ai.

[ – .]

Đây là một câu đối Nho học, Liễu Thi vừa đọc câu này liền hiểu ý của thần sông là muốn trách bọn họ xấc láo, không kiêng nể gì thần linh.

– Thần sông muốn thử chúng ta chăng?

– Chắc vậy rồi, đây là câu đối mà, đối lại được thì ngài sẽ tha thứ!

Liễu Nhan vừa thấy câu đố, muốn chứng tỏ mình với Lý Nguyên Vũ và đám người quý tộc ở đâu, lập tức đi lên đọc một câu đối lại thần sông. Liễu Nhan vừa dứt lời thì một trong ba nén hương mà Trần tiểu thư vừa thắp cháy rụi thành tro ngay trước mặt tất cả những người ở đây.

Lập tức có người nói:

– Thần sông không hài lòng với câu đối của Nhan tiểu thư rồi…

Đám người đều nhìn Liễu Nhan với ánh mắt trách móc, ngộ nhỡ nói sai khiến thần sông phật ý, phạt bọn họ thì sao. Mà Liễu Nhan cũng ngại cháy mặt, chỉ hận lúc này mình quá nóng lòng thể hiện, cô ta thầm oán trách Liễu Thi, đều tại có nó ở đây nên cô ta mới sốt ruột như vậy, làm hỏng đủ chuyện.

– Để ta đối thử.

Người đứng ra nói là con trai trưởng của Lê học sĩ, tài cao, học thức uyên bác nổi danh kinh thành đã lâu, thấy anh ta đã có đáp án thì mọi người ở đây đều tin tưởng, hết lòng cổ vũ.

– Cậu Lê thử đi.

Vị công tử họ Lê tự tin tiến lên gần ngôi miếu, đọc to một câu đối. Chỉ tiếc anh ta vừa nói xong thì nén nhang ở giữa cũng tàn lụi như lúc nãy khiến cho đám người không khỏi thất vọng.

Chủ thuyền thấy vậy thì hoảng sợ nói:

– Thần sông chỉ cho chúng ta ba lần để chuộc lỗi! Một nén hương còn lại đang cháy tức là chỉ còn một lần đối duy nhất mà thôi!

Nhưng ngay cả cậu Vũ- người giỏi nhất ở đây cũng không đối được thì bọn họ còn hi vọng gì đây… Cả bọn liền rối rít:

– Làm sao bây giờ…

– Đều tại cô, tự dưng chọc giận thần sông làm gì

Trần tiểu thư uất ức cãi lại:

– Các người làm như mình vô tội, giỏi thì sao lúc đó các người không can ngăn ta lại đi?

Vì chỉ còn lại cơ hội cuối cùng, không có ai dám đứng ra đối tiếp. Mà nén hương càng lúc càng ngắn, cho thấy bọn họ không còn nhiều thời gian nữa rồi. Ngay lúc này giọng nói Liễu Thi trong trẻo vang lên:

“Dương Nghiệp tích Nhật do hiềm tiểu. Hà tích thiên kiểu bách vạn cân.”

Nghĩa là: nghiệp dương ngày trước còn chê nhỏ, tiền giấy này sao lại vật nại.

Ý Liễu Thi đang nhắc nhở khéo thần sông đã là thần rồi cớ sao còn nhỏ nhen để ý nhắc thứ lễ vật tầm thường. Khẩu khí trong câu đối của Liễu Thi rất cứng rắn, không vì sợ thần quyền mà kiêng nể nhưng cũng không kém phần khéo léo, mềm mại, ám chỉ đã có vật thờ thì thần sông hãy nhận lấy cho.

Đám người kia nghe Liễu Thi đọc thì muốn nín thở, trong thâm tâm bọn họ đều nghĩ cô chỉ là con nhỏ dưới quê lên, một chữ bẻ đôi cũng không biết thì sao có thể đối lại được với thần sông cơ chứ! Có người còn đang định trách móc Liễu Thi:

– Sao cô dám tự tiện…

Cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì trông thấy nén nhang còn lại không những không tắt mà ở tấm gỗ bên cạnh đã hiện lên câu đối của Liễu Thi, đọc lại một lượt thì thấy một bộ đôi câu đối thật cân xứng nhau.

– Thần sông tha tội cho chúng ta rồi! Haha…

Trên đường trở ra sương mù đã tự động tan hết, trên đỉnh đầu đã có ánh trăng sáng tỏ soi đường cho bọn họ. Đám người ai nấy đều phấn khởi, có vị tiểu thư còn thân thiết nắm tay Liễu Thi nói:

– May nhờ cô cứu chúng tôi. Mà cô khiêm tốn thật đó, quả nhiên đã là con gái thượng thư thì không tầm thường rồi.

– Phải đó, lúc nãy là chúng tôi khinh thường cô, cô đừng để bụng.

– Nhà Liễu thượng thư thật có phước, con gái lớn thì là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, con gái thứ thì là đệ nhất tài nữ! Cái danh này thực xứng với cô, đám người chúng tôi ở đây không ai đối được.

Tùy chỉnh
Danh sách chương