Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một bóng người đã ngồi chờ sẵn, nếu không phải Liễu Thi tinh ý sẽ không phát hiện ra ông ta mất. Người đàn ông cầm một cây bùi nhùi gảy gảy, thổi lên vài hơi khiến cho tàn lửa bên trong bén lửa bốc cháy.
Hơi thở của người đàn ông khiến Liễu Thi cảm thấy khó chịu, đặc biệt là cảm giác lạnh bức người. Người đàn ông cầm ba cây hương thắp lên đưa về trước:
– Ai xem bói của ta thì phải cầm hương hành lễ khấn nguyện trước!
Liễu Nhan vẫn chưa nhìn rõ khuôn mặt của người này đã cảm thấy sợ nhưng vì mục đích mà vẫn cắn răn chịu đựng. Lư hương được đặt ngay trên cái bàn ăn, thức ăn vương vãi trên mặt bàn, cơm đã ôi thiu cùng với mấy con gián bò ngổn ngang khắp nơi khiến Liễu Nhan càng chán ghét nơi này, nếu không phải đã tốn công sức tới đây, cô ấy đã sớm bỏ về.
Liễu Nhan đành nghe lời thầy bói, cắm vào lư hương rồi cố quay người che đi cái miệng đang buồn nôn. Cô còn chẳng thèm cầu khấn điều gì. Liễu Thi an ủi, lấy tay xoa xoa lưng cô ấy.
Thầy bói kéo lấy một chiếc ghế cho Liễu Nhan, nói:
– Ngồi đi, để cho ta đi lấy đồ nghề đã!
Khi người đàn ông đó đi ra gian nhà sau thì Liễu Nhan mới phát bực mà lẩm bẩm:
– Khấn nguyện gì chớ, cái nơi rách này có thần linh gì mà bắt mình phải tuân theo. Có thì mình cũng lên chùa đẹp đền to, thề là lần sau không nghe mấy cái lời giới thiệu bói toán nữa đâu!
Người thầy bói vén cái rèm bằng cái tấm vải rách lỗ chỗ đi vào, cùng với đó là cái hộp đồ nghề. Ông ta Liễu Nhan bằng ánh mắt cú vọ.
Liễu Nhan cũng hơi căng thẳng khi ngồi đối diện với thầy bói, nhỏ nhẹ nói:
– Dạ thưa thầy, cho con hỏi về chuyện tình duyên. Chả là con với vị thanh mai trúc mã cũng sắp tới tuổi thành thân, mà dạo này con cứ thấy anh ấy khác, không đoái hoài gì mấy. Con cũng thấy bất an. Xin thầy xem rồi chỉ đường vẽ lối giúp con.
Người thầy bói gật đầu, từ trong hộp đồ nghề lấy ra một cuộn chỉ đỏ rồi bảo Liễu Nhan quấn buộc năm đầu ngón tay vào năm đoạn chỉ ngắn dài khác nhau. Tiếp đó, lão ta mở ra một chiếc hũ đổ ra bát dòng dung dịch đen ngòm, hơi có mùi tanh rồi đặt năm đoạn chỉ kia vào bên trong.
Màu đen nhanh chóng ám lấy sợi chỉ, lấn từ từ đầu bên kia. Người thầy bói lúc này mới nói thêm:
– Ta có hai hướng cho người xem. Thứ nhất là xem hạ can, tức là chỉ xem được sơ bộ bên ngoài, không thấy được bên trong, chỉ có thể cho con lời khuyên. Còn cách thứ hai là thượng chi, giúp con thấy hết được mọi việc, từ đó có được hướng giải quyết rõ ràng. Ý con thế nào?
Liễu Nhan lần đầu xem cũng mới thấy có cách xem bói kỳ lạ thế này, liền ngỏ ý hỏi:
– Dạ, con thì rõ công dụng rồi. Thế hai cách này có khác gì không thầy?
– Có chứ. Hạ can là con phải dùng tiền, mà thượng chi là con phải dùng lễ. Hiểu chưa?
Mà trong đầu Liễu Nhan lại nghĩ dùng lễ tức là dùng nhiều tiền thêm, dùng thêm nhiều lễ vật nữa chứ không nghĩ được thêm gì khác. Cô ý liền gật đầu và nói ngay:
– Dạ, thế thì cho con xem thượng chi ạ.
– Được.
Nói xong thì lão thầy bói đứng dậy run người. Từ chiếc hộp lấy 1 vật được gói cẩn thận, Liễu Nhan nhìn nó thì cứ nghĩ đó là cái mai rùa vì đa số các thầy bói thường dùng vật này để xem bói.
Phần vì rùa là loài vật linh thiêng, có tuổi thọ rất cao, trải qua nhiều năm tháng sống trong trời đất nên cũng được xem là 1 vật chứng thời gian. Rùa được xếp vào hàng tứ linh ở Việt Nam: Long, Lân, Quy, Phụng. Nhưng khi vật kia được lấy ra hết thì nụ cười trên mặt Liễu Nhan tắt ngúm đi.
Cô ấp úng, ú ớ kêu trong cổ họng:
– Đó, đó là cánh tay người!
Nói chính xác hơn thì đó là một bàn tay xương người có thêm phần cổ tay nữa. Xương trắng hếu cùng với đó là từng đường nét huyền chú được khắc ngay trên đó. Liễu Nhan sợ hãi quá muốn đứng dậy thì bên ngoài vang lên một tiếng sấm rền, ngay theo đó là tiếng mưa rút xuống rào rào.
Ánh chớp ở bên ngoài lóe lên làm cho khuôn mặt lão thầy bói mới lộ ra. Mặt gã dài như lưỡi cày, hai gò má cao cùng với cái miệng hóp lại, đôi mắt tèm lem cùng chiếc mũi hơi cao, làn da thì nhăn nheo như người già, lại chẳng có chút màu sắc gì của con người, nhợt nhạt như người c.h.ế.t trôi nước:
– Định đi đâu đó. Ở ngoài đang mưa, mà chỗ ta không tìm được xe về đâu. Cứ xem hết đã.
– Dạ dạ.
Ông ta cầm xương bàn tay đặt lên bàn rồi chắp hai tay lại lẩm nhẩm câu chú gì đó:
– Thoại thoại bất di đồ âm nhục, chương chương mặc tử ái thi văn.
[ – .]
Câu chú đó làm Liễu Thi nghe cũng thấy tối tăm mặt mày, hai mắt cô say sẩm khi nghe từng lời chú rót vào tai. Vô tình biểu hiện này khiến cho gã thầy bói nhìn thấy, ông ta nhìn chằm chằm Liễu Thi rồi tìm cách đuổi cô đứng sang một bên:
– Cô gái à? Cô không có liên quan gì thì lánh sang cho ta hành sự. Thiên cơ chỉ nên người trong cuộc hiểu biết. Xin đắc tội.
Liễu Nhan cũng không muốn Liễu Thi nghe hết cuộc bói toán nên buông lời:
– Em đứng qua một bên đi.
Liễu Thi đành đứng sang chỗ có cửa sổ bằng quạt mo kia. Tiếng trời mưa át đi hết khiến liễu thi chẳng nghe được gì cuộc nói chuyện. Lão thầy bói cầm lấy tay cô Liễu Nhan đang quấn chỉ kia, vuốt lấy từng ngón tay rồi đột ngột ấn mạnh vào cổ tay và hỏi:
Nam Cung Tư Uyển
– Ta hỏi con, con có phải từng gặp qua cô gái kia ở đằng kia trong quá khứ?
– Hả?
– Ý của thầy là gì ạ?
Lão thầy bói nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, ngón tay khẽ cử động rút lấy dòng dương khí từ người cô ấy mà không hề ai hay. Ông ta cầm lấy bàn tay xương đưa lên trước mặt, lại niệm chú nữa:
– Bất đái ất thượng tá thiên câu, chi mộ bái vĩ tàng dịch lý.
Cái bàn tay xương cốt này ấy thế lại chuyển động, hai ngón trỏ và giữa của nó từ từ co lại rồi duỗi ra bình thường khiến cơ mặt Liễu Nhan co giật từng trận.
– Quẻ bói cho ta hay một chuyện.
– Dạ, là chuyện gì ạ?
– Chim tu hú đẻ nhờ ổ chim chích.
Nghe câu này thì sắc mặt của Liễu Nhan tái hẳn lại, cô ấy nhíu mày hỏi:
– Là sao cơ ạ?
Trong tự nhiên loài chim tu hú có đặc tính vô cùng độc ác . Tới mùa sinh sản, chúng sẽ đi tới ổ của chim chích và đẻ trứng vào bên trong. Trứng chim tu hú nở ra trước, con non ngay từ bé sẽ ra tay với trứng và con non chim chích. Thường sẽ dùng thân đẩy rơi chúng xuống dưới, không vỡ thì cũng chết. Chim tu hú non sẽ được bố mẹ nuôi dưỡng tới khi trưởng thành. Đây chính là câu chuyện ẩn dụ mà lão thầy bói này cho Liễu Nhan biết . Ông ta gườm mắt :
– Thứ gì thuộc về cô, nhất định sẽ là của cô. Còn thứ gì không thuộc về, thì phải biết cách cướp lấy. Rõ chưa?
– Dạ dạ, dù con chưa hiểu lắm nhưng xin thầy cứ nói tiếp đi ạ.
– Ừm. Tu Hú sinh ra đã mạnh hơn, to hơn và thủ đoạn hơn. Dù là chim chích còn sống thì cũng không phải là đối thủ. Có câu, nhỏ cổ phải nhổ tận gốc. Cô hiểu ý của ta chứ?
– Dạ dạ..
Chẳng hiểu sao nghe lão thầy bói nói thế, Liễu Nhan cứ có cảm giác lạ lạ, quay sang nhìn Liễu Thi đang cúi đầu ở đằng xa bằng ánh mắt quỷ dị.
Mà cô ấy nào hay bàn tay đang quấn những sợi chỉ đỏ kia lại từ từ dịch chuyển, chúng như những con trùng bò sang bàn tay xương kia chui hết vào bên trong. Liễu Nhan cũng không để ý việc này, mà khi định hỏi tiếp thì lão thầy bói lắc đầu hướng mắt về chỗ hương khi thắp:
– Hương đã tàn, thời gian cũng hết, hai cô nương về cho. Nhường lại cho ta thanh tịnh tu dưỡng!
Mà trời ở ngoài cũng dần tạnh mưa, Liễu Nhan định đứng lên thì đầu óc choáng váng, hai mắt tối sầm lại suýt chút nữa thì bị ngã. May là Liễu Thi đỡ kịp, dìu cô ra khỏi ngôi nhà này . Liễu Thi ân cần hỏi thì bị Liễu Nhan gạt phắt đi:
– Không cần cô đỡ, bỏ cái tay ra khỏi người tôi!
Liễu Thi luống cuống buông tay Liễu Nhan ra, cô còn chưa hiểu có chuyện gì mà chị gái lại thay đổi thái độ với mình như vậy. Không lẽ lão thầy bói kia phán mấy câu không hay về nhân duyên của chị ấy với Lý Nguyên Vũ nên chị ấy phật lòng sao?
– Chị cẩn thận kẻo ngã ạ.
Liễu Thi vẫn nhẹ nhàng nói với Liễu Nhan, dù sao thì chị ấy vẫn là chị gái cô, phận làm em nghe chị mình la một hai câu cũng không sao.
– Cô còn đang mau đỡ tôi ra về, bộ không thấy trời tạnh mưa rồi hay sao à?
Sau khi nghe thấy lão thầy bói phán, trong lòng Liễu Nhan không hiểu sao dâng lên nỗi bực tức khó tả, mà trông lão kia rất đáng sợ, cô ấy không dám bất kính, chỉ có thể giận cá c.h.é.m thớt lên người Liễu Thi.