Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Được thôi. Vậy để tôi cô chết trước.”
Đồng tử tôi co lại — ngay trước mắt, cô lôi một con dao gọt trái cây, rồi đâm thẳng vào người tôi.
Hà Nhiên phản ứng chậm một giây, mới hoảng hốt đẩy cô , ôm lấy tôi:
“ Di! không sao chứ?”
Cơ thể tôi chẳng còn cảm giác đau, nhưng trước mắt tối sầm. Tôi ngã gục, mất ý thức.
Không biết qua bao lâu, tôi mở mắt thì đang nằm trong bệnh viện.
Hà Nhiên ngồi bên cạnh, cúi ngủ gật.
Nhìn thấy hắn, óc tôi trống rỗng vài giây, rồi toàn bộ ký ức ào ạt trở lại.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn — ước có thể đâm lại hắn một nhát.
Bất ngờ tôi nhìn thấy chiếc cốc trên tủ giường. Tôi nhịn đau, cố với tay lấy nó.
Tiếng động mạnh làm Hà Nhiên giật tỉnh giấc. Hắn mừng rỡ:
“ Di! tỉnh rồi!”
Đúng lúc tôi cầm được cái cốc — vung hết sức ném vào hắn.
Hắn né không kịp, cái cốc đập thẳng vào trán, máu rỉ .
Hắn sững lại một giây, rồi lại tỏ vẻ hối lỗi, định tiến đến nắm tay tôi.
Tôi ghê tởm hất mạnh tay hắn , động vào vết thương khiến tôi đau đến bật tiếng rên.
“ Di… anh xin lỗi… anh không biết cô giấu dao…”
Hắn nhìn tôi đầy áy náy và hổ thẹn.
“Cút.”
Tôi gào lên, lập tức vết thương đau nhói xé toạc. Nhìn , tôi thấy máu đang thấm ngoài áo bệnh nhân.
Hà Nhiên hoảng hốt chạy gọi bác sĩ.
Những ngày , dù dày, hắn vẫn đến thăm tôi.
Nhưng đồ hắn mua tôi không đụng đến một thứ.
Đói quá, tôi đành thuê một hộ lý chăm sóc. Tôi không dám với ba mẹ chuyện thương, sợ họ lo.
Trong thời gian , tôi liên hệ xong với .
7
tôi nộp đơn kiện Từ Ân Ân, Hà Nhiên lại một nữa trơ đến tìm tôi, cầu xin tôi rút đơn.
“ Di… Ân Ân nhất thời hồ đồ thôi, đừng chấp cô được không?”
Tôi tức đến bật cười:
“Hồ đồ ư? Vậy để cô vào tù tỉnh táo lại .”
“ Di, Ân Ân con gái… cô chịu sao nổi trong ? Anh quỳ xin được.”
xong, phịch! — hắn quỳ sụp .
Nhìn hắn thảm hại vậy, trong lòng tôi thoáng một tia hả hê.
“Đừng anh quỳ . Dù Từ Ân Ân có bò đến đây quỳ trước tôi, vô dụng. Cút.”
Hà Nhiên tức tối rời , của tôi đến bệnh viện.
Anh phân tích tình hình vụ án — này, Từ Ân Ân chắc chắn không thoát khỏi trừng phạt của pháp .
gặp lại Ân Ân tiếp theo … trên tòa.
Cô hất , nhìn tôi đầy đắc ý:
“Tiểu Nhiên thuê tôi giỏi nhất Giang Thành. Cô chờ thua kiện .”
Tôi mỉm cười, không gì, nhìn sang của .
Anh không cảm xúc:
“Yên tâm.”
Tôi khẽ gật — cảm giác an toàn lập tức tràn đầy.
Đến Ân Ân nghe thẩm phán đọc tên đại diện của tôi, nụ cười của cô … đơ tại chỗ.
Tôi mời Chu Ngôn — người đứng giới , từ trước đến nay chưa từng thua một vụ nào.
Người bình thường gần không thể mời được anh .
Nhưng tôi thì khác — anh con trai của bạn thân mẹ tôi, từ nhỏ xem tôi gái ruột.
Kết quả đúng dự đoán:
Từ Ân Ân kết án 3 năm tù vì tội cố ý gây thương tích.
Đồng thời phải bồi thường toàn bộ chi phí điều trị và nằm viện của tôi.
Nghe tuyên án, Ân Ân mềm oặt ngã ghế cáo.
Vài tháng , tôi hồi phục hoàn toàn, tôi chuẩn kiện Hà Nhiên để ly hôn.
Biết nếu tòa thì chắc chắn thua trắng, cuối cùng hắn miễn cưỡng đồng ý ly hôn theo thỏa thuận.
Ngày tôi nhận được giấy ly hôn, hòn đá đè trong lòng suốt nhiều năm trượt khỏi ngực.
Cả người nhẹ bẫng — từ thân đến tâm.
này, tôi phải sống chính .
Tuổi trẻ lãng phí vào Hà Nhiên, quãng đời còn lại dành tôi.
Để cảm ơn, tôi mời Chu Ngôn ăn một bữa. Tưởng anh bận không đến được, ai ngờ anh vẫn tới.
Tôi rất ngạc nhiên — từ làm đến giờ, anh gần không rảnh, mỗi tôi hẹn đều từ chối vì công việc.
mọi , cần gặp anh tôi có thể chuyện không dứt.
Anh im lặng lắng nghe, lâu lâu lại gắp thức ăn tôi.
Ăn xong, anh muốn ghé , tiện đường đưa tôi về.
anh và tôi hàng xóm — năm mẹ tôi và bạn thân không muốn xa nhau nên mua hai căn sát bên.
xe, tôi mời anh vào chơi, ba mẹ tôi lâu lắm không gặp anh, vẫn thường nhắc đến anh.
“Được.”
Anh gật không chút do dự.
Vừa định vào , một giọng yếu ớt gọi tôi:
“ Di…”
Tôi quay lại — Hà Nhiên.
Hắn tiều tụy bước đến gần:
“ Di… anh một cơ hội nữa được không?”
“ này để anh theo đuổi . Anh đảm bảo không tìm Ân Ân nữa. Anh sẽ cắt đứt mọi liên hệ với cô .”
Hắn cúi , không dám nhìn tôi, hoàn toàn mất khí thế xưa.
CHƯƠNG 6: