Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
còn rất tối, cô nhìn đồng hồ, sáu giờ sáng.
Cố Dục đang ngủ say trên bàn ăn, cô đứng lên định gọi dậy về giường ngủ, chân cô vô tình đá vào lon nước ngọt, tiếng kim loại va chạm chói tai phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, cô vội vàng nhìn Cố Dục, không đánh thức, ngủ say.
Nghe tiếng thở đều đặn và kéo dài của Cố Dục, nhớ lại những ngày qua, ban ngày đi chơi cùng cô, tối về còn phải vẽ tranh cho cô, cho dù bản là một họa sĩ có thói quen thức khuya dậy muộn thì chắc cũng đã mệt đến cực điểm rồi.
Cô rón rén đứng dậy, cũng từ bỏ ý định đắp chăn cho , sợ lại làm kinh động đến chàng trai đang ngủ say. Cô đi đến bên cửa sổ kéo chặt rèm lại, lúc quay người thì mắt dừng lại ở bức chân dung của mình bên phải, quay lưng về phía cô ẩn mình trong bóng tối, không lời nào nói ra được thời điểm gặp gỡ đến.
Cô để lại thẻ ngân hàng trên bàn, tìm giấy bút viết "Tiền nhuận bút cho họa sĩ Seven đáng kính", suy một rồi lại vẽ thêm một "hình người nhỏ đang cố gắng" ở . Cô nhìn lần vào khuôn mặt nghiêng khi ngủ say của chàng trai và bóng lưng của bức tranh, đó quay người bước vào con đường trở về.
Cô xem nhắn của Chúc , có lẽ cậu nhóc này đã chu đáo xem qua múi giờ rồi mới chọn gửi nhắn cho cô thay vì gọi . Mở nội dung ra: [Chị, mẹ em nói chị giờ chiều đến chỗ này ăn cơm, chị không muốn đi thì không đi, chị về nhớ nói cho em biết nhé.], bên dưới là một nhắn định vị.
Cô đang , tại dì út lại thà để Chúc truyền lời chứ không chịu tự mình thông báo cho cô, là vì khinh thường không muốn nói chuyện đứa cháu gái nổi loạn này, hay là ở nơi chôn giấu người chính chủ này cũng khiến bà ta bắt né tránh sự tồn tại của cái bóng.
Có lẽ không có nhiều lý do đến , hai mươi qua trong mắt bà ta cô luôn rất ngoan ngoãn, chỉ thế mà thôi.
Lần này bỏ trốn, cô đi tìm Chúc , cậu nhóc sợ khi dì út phát hiện sẽ liên lạc cô, liền rút luôn thẻ sim của bạn bên cạnh lắp vào cô, bây giờ lại có hơi thừa thãi.
Về đến khách sạn, cô thu dọn hành lý của mình gọn gàng vào vali, rồi xem lại định vị Chúc gửi cho cô.
Cô đoán chắc chắn cậu ấy đã nói thiếu vài câu, ví dụ như "Mày bảo ăn mặc đẹp một rồi hẵng qua", "Nhớ buộc tóc đuôi ngựa cao, tóc phải được chải gọn gàng", "Son môi phải tô màu nude", "Phải , cả ngày cứ mặt mày ủ rũ cho ai xem" vân vân, không biết lần này lại phải đi gặp người bạn nào của mẹ, gặp bao nhiêu nay hết, quan hệ của bà đúng là tốt thật.
À đúng rồi, còn mua quà cho Chúc , thật muốn đưa cậu ấy đi nếm thử món bánh mì kẹp thịt kia.
Chân dần hé sáng, đêm đen mãi mãi dài.
…
Cô ngồi trên hàng rào của sân thượng ở địa điểm được định vị, cảm nhận cơn gió nhẹ lạnh buốt của buổi chiều tà, hiển thị số quen thuộc cứ rung lên không ngừng bên cạnh, thể hiện sự nóng nảy và bất mãn của người gọi.
Cô cố tình không trả lời nhắn của Chúc , có một số chuyện cần phải đích hỏi rõ, dù cô biết câu trả lời sẽ là gì.
Cô cởi khăn quàng cổ đặt lên lan can sân thượng, mặc cho gió lùa vào cơ thể từ cổ áo. Gió thổi mái tóc xõa của cô bay loạn, bộ não tỉnh táo lạ thường át đi cái lạnh thấu xương, suy càng lúc càng bay xa, ký ức như một thước phim quay chậm lần lượt hiện về trước mắt cô.
Dì út cũng đã từng có hình ảnh của một người mẹ hiền, bà ta cũng đã từng đút cho cô từng miếng cơm, kiên nhẫn dạy cô bài, cẩn thận bôi thuốc khi cô thương.
Đến này, chỉ khi cô ngoan ngoãn luyện tập khiêu vũ, khi những người bạn trong nghề của bà ta khen ngợi cô, khi cô đứng trên bục nhận giải, mắt dịu dàng như trăng ấy mới thoáng qua trên người cô.
Cô vì muốn mắt ấy có thể hạ xuống trên người mình nhiều hơn một , đã đóng vai một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, đóng đến mức ngay cả bản cô cũng rằng mình là một vũ công sinh ra để dành cho Latin.
Cô rất dì út, bà đã nuôi nấng và dạy dỗ cô, vì sự tồn tại của bà mà cô bén rễ nảy mầm. Khi đó cô , nếu Latin là giấc mơ không thể thực hiện được của bà, cô sẵn lòng thay bà hoàn thành.
Cô biết, lông mày và đôi mắt của cô rất giống mẹ.
Cô biết, dì út bao giờ oán hận mẹ đã khiến bà không thể thi đấu được nữa.
Cô biết, khi dì út nhìn cô, là đang qua cô để nhìn một người khác.
Nụ rạng rỡ trên bia mộ, là lý do cây roi dạy vô số lần quất vào mặt cô.
Cô có thể hiểu dì út mẹ, dù hai người cũng là chị em ruột thịt; có thể hiểu dì út tôn trọng việc em họ văn , dù hai người cũng là mẹ con ruột thịt; cũng có thể hiểu bà thích khiêu vũ, dù đó cũng là giấc mơ bà hằng mong ước.
Cô chỉ là rất khó chấp nhận sự thật rằng bà lại không cô đến .
Cô không thể tiếp tục làm cái bóng của bức ảnh được nữa, cô muốn làm nàng thơ của chính mình.
Cô không thể tiếp tục đồng ý bà viết tiếp cuộc đời của người đã khuất.
Thứ cô không thể thoát ra không phải là phòng tập, không phải là sự quản giáo nghiêm khắc của dì út, mà là mắt luôn nhìn xuyên qua cô, là bản đang sống trong tình ảo tưởng.
Cô không cần được cứu rỗi, cô cần kết thúc tất cả những điều này.
còn rung, cô cầm lên trả lời, chuẩn cho một ván cược lớn cùng của cuộc đời.
"Mày rốt cuộc làm ? Đã hẹn giờ rồi, mày xem bây giờ là mấy giờ rồi? lâu như không nghe, mày đi đâu ? Mày có biết hôm nay tao đưa mày đi gặp người quan trọng như thế nào không…" Giọng nói cáu kỉnh của dì út truyền đến, một ngày trước khi nghe thấy , cô đã vô cùng kinh hãi, nhưng giờ đây lại có một quen quen thuộc.
Cô , tiếng truyền đến dây bên kia, dì út rõ ràng đã sững lại một : "? Bây giờ mày còn có tâm trạng để à?"
"Dì út." Cô ngắt lời bà, nghiêm túc hỏi: "Dì có nhớ con không?"
Dì út, dì đến để đón con phải không.
"Nhớ mày? Mày đang nói nhảm gì , mày mau…"
"Dì út, dì có con không?"
Dì út, dì có bao giờ coi con là Chúc Hảo không.
"Mày ở Rome lâu quá đến nỗi óc cũng hỏng rồi à?" Giọng nói ở dây bên kia mang theo sự nghi ngờ không thể được.
Cô phớt lờ lời nói của dì út, lau đi giọt nước mắt cùng dưới đôi lông mày và đôi mắt tương tự ấy: "Dì út, con không muốn nhảy nữa."
Dì út, con không muốn dì coi là mẹ nữa.
Im lặng, sự im lặng là âm lượng tăng cao ở dây bên kia, tiếng chất vấn khàn khàn, sự sụp đổ nghẹn ngào.
"Dì út, dì có thể cho con không nhảy nữa được không?"
Dì út, dì có đồng ý để con trở lại làm Chúc Hảo không.
Cô giống như một sinh cầm đáp án tham khảo trong tay, mong chờ giáo viên nói cho mình một câu trả lời ngoài dự kiến.
"Không nhảy? Mày nói mày không nhảy?" dây bên kia lạnh một tiếng, giọng nói cũng bình tĩnh lại: "Ý nghĩa sống của mày là nhảy cho tao xem, mày sinh ra là để dành cho Latin!"
"Tao coi như hôm nay mày nổi điên, tao không chấp nhặt mày. Tao nói cho mày biết, mày có chết, cũng phải chết trên sân khấu cho tao!" , cúp máy.
Mỗi một chữ đều như những bàn tay, bịt miệng mũi, che mắt, bóp chặt trái tim.
Nỗi buồn dự kiến đã không đến, ngược lại là sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Một bông tuyết rơi trên sống mũi, cô ngẩn người nhìn màn đêm tuyết rơi như vực sâu.
Cô đến chết, cũng phải chết trên sân khấu ?
Cô đặt xuống, cúi chào một cái chào kết màn chuẩn mực nhất trong cuộc đời mình trước bầu . Cô đưa tay ra, không biết là muốn bắt lấy những bông tuyết đang rơi, hay muốn chạm vào sự tự do vô hình trong màn đêm.
Bầu xanh thẫm mây đen giăng kín, trong áp suất thấp có một con hải âu lạc đàn đang lượn vòng, đôi cánh rộng và dài, nhưng lông cánh lại mọc đủ. như muốn bay đến tận cùng đất, lại như muốn trở về ngôi nhà chung của bầy đàn. Có lẽ trong phương hướng bay đến, là nơi mà sâu thẳm trong lòng muốn thuộc về.
Con hải âu ấy bay đi không trở lại khỏi bầu Rome, dần dần hòa làm một màn đêm sâu thẳm.
Trong cơn mơ màng, cô nhìn thấy đài phun nước, cô nhìn thấy một cô gái đứng ngẩn người đối diện đài phun nước, cô ấy như không mang theo đồng để ước nguyện, cứ nhìn chằm chằm vào hồ nước ngẩn người.
Cô theo phản xạ sờ vào túi, một đồng xuất hiện trong tay cô, cô không do dự chạy về phía cô ấy.
Gió khi chạy như một lưỡi dao sắc lẹm lướt qua toàn cô, lấp đầy toàn bộ cơ thể cô, bước chân của cô gió thổi bay bổng nhưng lại vững vàng và mạnh mẽ.
Cô giao đồng ấy, cùng tất cả mọi thứ của mình ra.
Đồng trong tay cô gái một đường parabol tuyệt đẹp từ từ rơi xuống, đập vào hồ nước vốn yên tĩnh làm bắn lên những tia nước nhỏ.
Những gợn sóng trên mặt hồ lan ra từng vòng, lan rộng, những con chim sẻ đậu ở rìa hồ như kinh động bay đi.
Đồng ấy mang theo suy của cô gái, mang theo ước nguyện của cô gái, mang theo cả cuộc đời của cô gái cùng chìm xuống đáy hồ.
Đồng dưới đáy hồ phản chiếu nước lấp lánh, đồng đã được tái sinh theo một cách khác.
Hai mươi trước, dì út đã không đưa người chị gái đang ở Rome đi.
Hai mươi , bà cũng không đưa con gái của người chị gái đã trốn đến Rome đi.