Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cố Dục đưa cô trở về khách sạn nghỉ ngơi, còn anh về hoàn thành bức , không biết dựa vào trí nhớ của anh sẽ ra một khuôn mặt như thế nào.
Bức chân dung của cô hoàn thành một cách suôn sẻ lạ thường, chỉ còn ngày mai đóng khung là đại công cáo thành, đã bàn bạc sẽ nhau đi chọn khung .
Trong lúc , cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường, nhận thời gian trôi đi. Lúc thì điều chỉnh tần số thở bằng với giây, lúc thì đặt chuyển động của phút số chớp mắt, cô chơi đùa với nó, nó có vì cô mà dừng lại.
Thần kinh mệt mỏi truyền đến cơn ngủ, cô day day thái dương giảm bớt, đứng dậy đi vào phòng tắm. Cô vẫn chưa ngủ được, cô còn có người muốn .
Dòng nước ấm vừa đủ lướt qua cơ , vừa giữ cho cô tỉnh táo vừa không đến nỗi lạnh.
cô thu dọn xong đi ra, đồng hồ đã từ chối lời mời bạn của cô, lén lút trượt sang ô tiếp theo.
Còn mười tiếng nữa là đến.
"Cốc cốc cốc…" Cửa phòng gõ.
Cô đi mở cửa, sau cánh cửa sẽ có bất ngờ như trước đây.
"Bùm…" Vào khoảnh khắc cô mở cửa Cố Dục đã bắn pháo , tuyến và ruy băng nổ tung trước mặt cô, phun đầy mặt cô.
Lẽ ra cô không nên .
Thôi bỏ đi, pháo cũng là .
Cô gỡ dải tuyến dài che một bên mắt xuống ném về phía Cố Dục, giả vờ nghiêm mặt nói một dọn dẹp sạch sẽ, rồi lại vào phòng tắm chỉnh trang lại.
Sau khi chỉnh trang xong đi ra, bên ngoài cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ, thủ phạm thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, hai tay cũng ngoan ngoãn đặt trên đầu gối.
Anh mới là bất ngờ thực sự.
Cô vẫy tay với Cố Dục: "Đi thôi."
Cố Dục vội vàng đứng dậy, lon ton đi theo, một mảnh tuyến còn sót lại trên tay áo anh lấp lánh theo từng cử động.
lại đến quảng trường hoamột nữa, quảng trường đã được phủ một lớp sương trắng, dòng người và tiếng rao hàng không còn như hôm qua, tâm trạng của cô cũng vậy.
Trong cửa hàng dụng cụ , Cố Dục nghiêm túc giải thích cho cô về công dụng và sự khác biệt của các loại vật liệu khác nhau, từng lời từng chữ đều toát lên sự chuyên nghiệp và kiên nhẫn của anh, anh giao cho cô sự lựa chọn cuối , nhân vật trong nhảy ra khỏi khung vải bốn phía, nhau chứng kiến chương cuối của sắc.
Sau khi chọn xong vật liệu, ngồi trong nhà hàng chưa được nếm thử hôm qua. Cố Dục nói đặc sản của quán này là bánh mì kẹp thịt, cô vốn nghĩ cũng không có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn thấy hai đĩa bánh mì kẹp thịt to bằng đầu cô và Cố Dục được bưng lên bàn, cô đã câm nín.
Cố Dục nhân thịt cay đến mức phải uống nước liên tục, nhưng vẫn cố gắng ăn hết, cô không thấy cay lắm, ăn từng miếng từng miếng nhìn anh cay mà . Cố Dục không phục, la ó đòi thi ăn với cô. Ăn được một nửa, chàng trai lang thang hôm qua đàn hát ở quảng trường đẩy cửa bước vào, sau khi trao đổi vài với chủ thì tự nhiên ngồi xuống bên cây đàn piano trong nhà hàng, bắt đầu chơi nhạc.
Thịt thật sự quá nhiều, hai người xoa xoa cái bụng tròn vo, nghe tiếng đàn piano bắt đầu nghỉ giữa hiệp. Cố Dục dựa vào lưng ghế, trong mắt phản chiếu hình bóng của cô: "Tốt thật."
"Anh nói tôi à?" nói không đầu không cuối này của Cố Dục khiến cô không hiểu ra sao.
"Không chỉ vậy." Cố Dục cầm ly nước lên, ra hiệu cho cô cạn ly: "Tôi nói về Rome, về đồ ăn, về trận tuyết lớn ngoài cửa sổ, về âm nhạc bên tai, về tất cả mọi thứ trên thế giới này."
Cố Dục dừng lại một chút: "Tôi nói, gặp được cô thật tốt."
Cô cũng mỉm nâng ly, hai ly nước chạm nhẹ vào nhau: "Tôi cũng vậy."
trước ăn cơm với Cố Dục, cô nói ơn anh. Còn này ăn cơm với Cố Dục, cô muốn ơn thế giới.
Kết quả là cả hai đều không ăn hết chiếc bánh mì kẹp thịt khổng lồ đó, đi bộ trên đường về tiêu thực. Cố Dục mua hồng trắng tặng cô, cô nhìn anh tự tay gói, không từ chối.
Cô ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, hướng dẫn viên Cố lượt giải thích cho cô, kèm theo chuyện thú vị khi thầy giáo đưa anh đi phác thảo hồi còn đi học. Trong cửa hàng tiện lợi, cô đứng trước loại bia xa lạ không biết sao, anh giơ tay chọn giúp cô vài loại "đầu người " khác nhau, cô ngồi trên bậc thềm trước cửa hàng tiện lợi lượt nếm thử, gật đầu lia lịa với xanh lá, lại đỏ cho ho sặc sụa, Cố Dục vỗ lưng giúp cô xuôi hơi, rồi lại vào trong lấy thêm vài xanh lá.
Men theo con đường lát đá xanh, từng viên, từng bước, tạm biệt phong cảnh phía sau, bước vào con đường trở về của ký ức.
Đến nhà Cố Dục, không hiểu sao cô lại thấy căng thẳng, không dám nhìn bức chân dung anh cho mình, mặc dù cô rất . Cố Dục cho cô thời gian chuẩn , đề nghị cô lắp lại khung , thế là cô sang một bên bắt đầu cưa gỗ. Cô uống xanh lá, Cố Dục đưa dụng cụ cho cô, gõ gõ đập đập, còn dùng mảnh gỗ bỏ đi luyện tập sử dụng súng bắn đinh. Cố Dục rất cẩn thận tháo từng chiếc đinh trên khung cũ ra, lót một lớp vải trên sàn, rồi trải tấm vải ra, đặt khung lên, cô đóng lại.
Cô sợ đóng hỏng, Cố Dục kiên nhẫn động viên cô, khi nhìn thấy cạnh đầu tiên được đóng đầy một hàng đinh, Cố Dục đã ha hả.
Sau khi đóng xong tấm vải , dán xong khung , yên lặng ngày thứ bảy đến, hợp nhất hai thứ lại thành một.
Cô nhìn đồng hồ, đã xuống máy bay được một tiếng rồi, nhưng cô không nhận được bất kỳ tin nhắn nào của bà ta.
Bà ta không hỏi số điện thoại của cô, không quan tâm đến địa chỉ của cô, không quan tâm đến bất cứ điều gì của bóng, bà ta đến là vì ảnh.
Cô tiếp tục uống từng ngụm xanh lá, hương thơm của chanh hòa quyện với sự kích thích của cồn, có chút ngủ.
"Chúc Hảo, cô có bao giờ nghĩ sau này sẽ đi gì không?" Cố Dục nhìn cô.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại im lặng, tin nhắn sẽ không nhận được, gì vậy? Đi thăm mẹ rồi à, hay là đi gặp bạn bè của mẹ?
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi muốn đi khắp thế giới, muốn ngắm hết núi sông hồ biển, xem hết pháo nhân gian. Tôi muốn xem bông rực rỡ nhất của mùa xuân, chạm vào trận tuyết lạnh nhất của mùa đông, leo lên ngọn núi dốc nhất, bơi vào đáy biển sâu nhất."
Cô nhìn Cố Dục, phát hiện anh cũng nhìn cô: "Nếu có cơ hội, có nhau không? Tôi cũng rất muốn đi xem phong cảnh mà cô muốn xem."
Cô nở một nụ với anh: "Được thôi."
Nếu có gặp Cố Dục sớm hơn…, thôi bỏ đi, không có nếu.
Cô ngủ đến mức không ngẩng đầu lên nổi, không biết là do uống quá nhiều rượu, hay là sự vẫn luôn chống đỡ cô đã biến mất, cơn ngủ ập đến, mí mắt không ngừng đánh nhau. Cố Dục đỡ cô lên giường của anh, cơn ngủ không kiềm chế được khiến cô còn chưa kịp hỏi anh sẽ ngủ ở đâu, đã mất đi ý thức.
Trong cơn mơ màng, ý thức của cô trôi dạt đến nghĩa trang, cô nhìn thấy út ngồi bên tấm bia mộ lẩm bẩm một mình, cô từ từ lại gần nhưng không nghe rõ lời nói. Cô dựa vào bên cạnh út, út dựa vào bên cạnh bia mộ, một lúc lâu sau, cô nghe rõ hai nói đó:
"Chị, em nhớ chị."
"Chị, nó giống chị."