Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
“Con đừng chấp nó , con bé vô giáo dục từ nhỏ, con tức giận vì nó thiệt thân, nó xứng đáng đâu.”
…
Còn hiện tại, mọi người đứng nhìn bà nằm trên đất, mặt mày đau đớn nhăn nhúm, ai nấy đều lộ rõ vẻ ghét bỏ, thậm chí còn quay đầu sang chỗ khác.
Anh trai tôi nhíu chặt mày, lạnh lùng nói:
“Đập chết quách đi rồi quẳng ngoài, trời nóng thế ngày nào có người chết, ai thèm điều tra đâu. cần đừng bà ta chết , bốc mùi khó chịu là được.”
Mẹ tôi sững sờ, dám tin vào tai , nước lã chã rơi, run rẩy bấu lấy ống quần anh tôi:
“Tiểu… Tiểu à, mẹ là mẹ con, căn đứng tên mẹ, con sao có thể bất hiếu như vậy!”
“Mẹ xin con, đừng mẹ chết, mẹ còn có lương hưu nuôi các con, mọi mẹ đều hết, mẹ có thể tiếp tục các con …”
Thế nhưng anh tôi lộ rõ vẻ khinh miệt, giơ chân đá thẳng bà :
“Cút ! Tôi là độc đinh họ Tống, tất thứ ở đây vốn dĩ đều là tôi!”
“Tôi thương hại mới bà ở nhờ, bà phải cuốn gói từ lâu rồi! Giờ con tôi còn đang đói,bà là cái thá đòi ở ? Đúng là đồ ích kỷ, nghĩ người khác!”
Anh tôi càng nói càng tức, xắn tay áo đấm liên tiếp vào mặt mẹ tôi, miệng tuôn toàn lời chửi thô tục.
Chị dâu ôm chặt Vĩ Vĩ, vừa bịt vừa dỗ dành thằng bé, nhưng nhìn mẹ tôi đầy rẫy thù hằn.
bao lâu, anh tôi đánh kiệt sức, tiếng hét mẹ tôi yếu dần, người bê bết máu nằm sõng soài trên đất.
Ngay khoảnh khắc ấy, dường như bà mới chợt nhận , tất từng … nực cười thế nào.
Bà lao tới giật lấy điện thoại, dồn hết sức hét :
“Tiểu Vũ, tuyệt đối đừng mở cửa bọn súc sinh ! bọn chúng chết hết đi! đám bất hiếu … chết cùng mẹ!!!”
Thế nhưng lời còn chưa dứt, chị dâu lao , giật lấy điện thoại tay bà, ném mạnh xuống đất vỡ tan.
Màn hình cuộc gọi vụt tắt, còn tôi cảm thấy khóe cay xè, chất lỏng nóng bỏng trào .
Từ bé lớn, mẹ luôn đem tất tốt đẹp nhất anh tôi, còn tôi có thể ăn đồ thừa anh bỏ .
Bà luôn nói, anh tôi là độc đinh, là người phải nối dõi tông đường, còn tôi là “đứa con lỗ vốn”, sớm muộn phải gả đi hầu hạ người khác.
Lúc Vĩ Vĩ đời, bà quả thật vui mừng khôn xiết, liên tục khoe khoang có đứa con trai giỏi giang.
Dù đứa con trai ấy ăn chơi trác táng, rượu chè cờ bạc, dám … thậm chí còn có nổi một công đàng hoàng.
Ngược , tôi — đứa con gái bà luôn khinh thường — dựa vào nỗ lực bản thân thi đậu đại học, tìm được , mỗi tháng gửi tiền về nuôi sống tất bọn họ.
…
Mẹ à, đây là con đường mẹ lựa chọn.
Đây là người mẹ dốc cuộc đời chăm sóc!
biết qua bao lâu, đám “người dân nhiệt tình” ấy đồng loạt xuất hiện trên màn hình giám sát.
Đặc biệt là mấy gã đàn ông đầu to mặt béo xông đầu, tay lăm lăm dao gậy, cứ như biến thành “dũng sĩ xung phong”.
đó còn có anh trai tôi, môi nứt toác vẫn gào :
“ con tiện nhân vừa rồi mẹ tôi tức hộc máu, là con bất hiếu giận chết mẹ tôi!”
“Tôi phải xông vào lột da nó , báo thù mẹ tôi!”
Trương Cường có mặt đám đó, giơ nắm đấm hét vang: