Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
Có vẻ anh quá quen với yêu cầu kiểu này, mỉm cười nhạt, đặt lên tủ giường một tấm thiếp:
“Nếu cần giúp đỡ, có thể gọi số .”
Tôi tươi cười tạm biệt anh, cửa vừa khép lại là lập tức chộp lấy tấm thiếp xem.
Khi nhìn thấy là một tờ rơi tuyên truyền chống lừa đảo, là số… điện thoại bàn, cười tôi đông cứng ngay mặt.
“Ơ kìa, mặt mũi kiểu đấy?”
Dương vừa quay lại thấy vẻ mặt tiu nghỉu tôi, liền trêu chọc.
“Cho năm phút, muốn biết tất tần tật thông tin về anh ta.”
“Hả? Ai cơ? Anh ?”
thò lại gần nhìn tấm thiếp trong tay tôi, ngẩn như nghe nhầm:
“Không phải chứ? Cậu để ý anh cảnh kia á? công nhận anh ta cũng có nhan sắc đấy nhưng …”
“Đồng phục mới là gây nghiện! Có chị em cưỡng lại được sức hút từ bộ cảnh phục không?”
Tôi cười hì hì, bá vai :
“Hơn nữa, nhìn vóc dáng anh ta cũng không tệ đâu. Phụ nữ bọn , vẫn nên yêu mấy anh kiểu vậy, mới có sức sống tiếp cuộc đời này chứ!”
Dương nhìn vẻ mặt đầy ‘thèm thuồng’ không hề che giấu tôi, im lặng hai giây rồi gật chậm rãi:
“Nghe cũng… có lý.”
Gật ích ?!
Tôi giơ cánh tay sưng húp như cái bánh bao lên, nước lưng tròng:
“Nếu cậu tâm, mau điều tra giúp xem anh có bạn gái !”
“Khụ khụ.”
Một tiếng ho khẽ đầy cố ý vang lên.
Tôi và Dương cứng đờ, chầm chậm quay lại.
Ngộ Tri không biết từ khi quay lại, đang đứng ở cửa phòng, vành tai ửng đỏ, tay phải siết thành nắm khẽ che môi.
“Chuyện … không cần điều tra nữa đâu.”
Ánh anh ta lảng trong thoáng chốc, rồi rơi lại gương mặt tôi, giọng nói mang theo ngượng ngập không dễ nhận :
“Tôi… có bạn gái.”
Im lặng.
Cả phòng im phăng phắc như có ai vừa dừng thời gian.
Giờ giả vờ xỉu có kịp không?
Thôi kệ, cần tôi không thấy ngượng, người khác mới là người ngượng!
Tôi hít sâu một hơi, nhanh chóng bật chế độ “ cười xã giao”:
“Cảnh , anh việc sao?”
Ngộ Tri hắng giọng, ánh nghiêm túc lại:
“ muốn nhắc , về nhà rồi đừng có nghĩ đến chuyện hâm nóng mớ nấm kia để ăn tiếp.”
Tôi: “!!!”
Anh là giun trong bụng tôi ? Vừa nãy tôi đang tính đống nấm đắt tiền bỏ tiếc quá!
“Sao… sao anh biết?” Tôi tròn kinh ngạc.
Anh ta như sực nhớ điều , khóe môi cong lên một cười rất nhẹ, xen bất đắc dĩ:
“Đừng hỏi. Hỏi tức là… từng trải cả rồi.”
Rồi anh nghiêm túc lại, giọng không cho phép phản bác:
“Đừng đùa với sức khỏe. Nhớ kỹ, về nhà nhất định phải đổ hết .”
Dưới ánh sắc bén như nhìn thấu mọi thứ anh, tôi gật như gà mổ thóc:
“Ghi nhớ rồi! chắn sẽ đổ hết!”
Có vẻ anh yên tâm hơn, lúc này mới quay người rời .
May được đưa vào viện kịp thời, tôi hồi phục khá nhanh.
Ngày xuất viện, tôi đến cửa tiệm đặt làm một tấm cờ vinh , định bụng mang tới đồn cảnh tặng cho Ngộ Tri.
Dù nếu không nhờ phản ứng nhanh anh , tôi “lên đường tại chỗ” ngay ở đồn rồi.
đến giờ làm việc, đồn cảnh đông nghẹt người.
Một ông say xỉn tỉnh hẳn cứ gào lên “Trời lạnh vương chết”, một cậu trai ngổ ngáo hét to “Tao phải thật với nó!”,
có cả một cảnh đang nhíu mày ngồi trước máy tính, im lặng gõ bàn phím không ngơi tay.
Phía bên kia là hai vợ chồng đang cãi nhau.
Tôi vểnh tai hóng chuyện, chờ họ thốt câu “ly hôn ” là lao đến đưa thiếp luật sư .
Quy tắc sinh tồn luật sư hạng xoàng: Bất cứ lúc , bất cứ nơi đâu, cũng không được quên săn tìm khách hàng!
Một anh cảnh da ngăm quen mặt từ xa tới.
Anh ta nhìn tôi vài giây, rồi nở một cười toe toét khuôn mặt đen bóng:
“Chị Nấm hả?”
Tôi nhắm tịt , ký ức đen tối như bị lôi lên giày vò.
Xong rồi, biệt xã hội chết này dính vào tôi rồi.
“Chào anh Lư Cảnh Quan.” Tôi liếc nhìn bảng tên ngực anh ta, cố gắng nặn một cười xã giao.
“Tôi tới tìm Ngộ Tri.”
“Gọi tôi?”