Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

15

Phó là người được làm được.

Sau đêm ấy, anh thật sự đầu đuổi tôi lại từ đầu.

lần này đến lần khác “tình cờ” gặp tôi trong khuôn viên trường, mỗi lần đều mang một bó hoa khác nhau.

Một cảm giác kỳ lạ — vừa quen, vừa lạ, vừa ngọt ngào, vừa hoang mang.

Không giống tôi còn đóng Lê Dương, lần này, tôi được là chính mình.

Sau buổi tiệc liên hoan của khoa, bước ra khỏi nhà hàng, tôi đã thấy anh đứng cạnh xe, tay là một bó hoa dành dành, thơm đến mức tim tôi run lên.

Trước mặt anh, bức tường phòng bị yếu ớt của tôi chẳng còn tác dụng.

Tôi cố tỏ vẻ thản nhiên, chậm rãi bước lại: “ anh biết nay em ở đây?”

“Vì trước, lúc đi xem triển lãm tranh, em nhắc đến nhà hàng này.”

Anh còn dứt câu, ánh mắt đã dừng lại ở tôi: “Khoan… vết sẹo nhỏ em, trước đã ?”

Ánh của anh tôi sững người.

nay tôi mặc váy dây, vết sẹo tròn nhỏ bằng hạt đậu lộ ra rõ ràng.

Tôi thoáng hiểu ra, bật lạnh: “? Anh nghĩ vết sẹo này là giả à? Anh nghi em lại đang bày trò, giả vờ để lừa anh?”

“Phó , nếu anh nghĩ thế, thì không cần…”

Tôi , anh đã ôm tôi thật chặt.

Hơi thở ấm áp của anh phả lên cổ, làm nhịp tim tôi rối loạn.

Tôi khẽ giãy, nhưng anh càng siết chặt hơn.

Tôi còn đang định hỏi thì cảm được thứ ẩm ướt rơi xuống .

Tôi khẽ rùng mình — đó là nước mắt.

Anh cúi đầu, cố che đi đôi mắt đỏ hoe, ngón tay thô ráp khẽ lau giọt nước còn vương tôi, động tác nhàng đến xót xa.

“Anh…”

Tôi anh, lòng chợt nhói.

Khẽ thở dài, run run: “Thôi nào… muốn chạm thì cứ chạm đi… Đừng khóc nữa…”

anh , nghẹn lại: “Đường Đường, anh xin lỗi. Là anh nhầm người. Từ đầu đến cuối, người sai… là anh.”

Tôi toàn thân khựng lại, ngẩng đầu, mắt mở to, lặng lẽ hỏi trong câm lặng: “Ý anh là …?”

16

Thì ra… anh đã nhầm người.

Năm lớp 11, cả giới thượng lưu từng chấn động bởi một vụ cóc quy mô lớn.

Một băng tội phạm ẩn nấp gần ngôi trường quý tộc, cóc hơn chục học sinh nhà giàu — trong đó tôi — để đòi tiền chuộc.

Tất cả tôi bị giam trong một nhà kho hoang tàn ngoài ngoại ô, không được ăn, không được uống.

Tôi sốt cao, mê man khóc đòi nước.

Tên cướp đang hút thuốc, bực bội dập đầu điếu vào tôi.

Cơn đau rát tôi hét lên, kéo tiếng gào khóc hãi của mọi người.

Hắn giơ tay định tát tôi, nhưng một cậu con trai mặt mày trầm tĩnh đã lên tiếng ngăn lại, chỉ bằng vài câu đã bọn cướp dừng tay, cũng xoa dịu được đám học sinh hoảng loạn.

Sau đó, trong đám cướp xảy ra nội chiến — tranh giành, chửi rủa rồi đánh nhau đến sống chết. Nhân lúc hỗn loạn, cậu ấy dẫn mọi người chạy trốn vào rừng gần đó.

Ban đầu ai cũng nhau chạy, nhưng tôi sốt quá cao, toàn thân yếu ớt, chẳng đi nổi. Vừa ngã xuống đất đã không còn sức đứng lên.

người lạnh lùng đề nghị tôi lại, đợi cảnh sát đến sẽ quay lại cứu.

Chỉ riêng cậu ấy không một lời, cúi người cõng tôi lên, một đường khập khiễng chạy về phía trước.

Cậu ấy cao, nhưng tôi lại là gánh nặng, tôi dần bị lại phía sau.

Tôi nằm lưng cậu, hãi, áy náy, vừa khóc vừa cầu xin: “Cậu thả tôi xuống đi, chạy đi…”

Nhưng cũng run rẩy lo cậu ấy thực sự tôi lại.

Cậu ấy không làm vậy.

Không một chút giận dữ hay hối hận, chỉ nhàng an ủi: “Đừng ngủ, cố lên chút nữa.”

Trời tối sầm lại, tôi vẫn ra khỏi rừng.

Cậu ấy tìm được một cái hang nhỏ, dìu tôi vào trong.

Rồi từ túi áo lấy ra một chai rượu trắng.

Tôi ra — đó là chai rượu của bọn cướp.

“Cái này…”

“Rượu trắng thể hạ sốt, em bôi lên người đi. Yên tâm, tôi ra ngoài canh gác, không đâu.”

kịp quay người, tôi đã níu lấy vạt áo cậu, run run:

“Cậu giúp tôi đi… tôi không còn sức nữa.”

Nhiều lần bị rơi tôi sinh ra nỗi bản năng — chỉ cần cậu ấy bước ra khỏi hang, tôi sẽ không bao gặp lại.

Sau này, lên đại học, tôi bạn lén sang trường bên xem bóng rổ.

Giữa sân đấu rực lửa, tôi thấy cậu ấy.

Không còn dáng vẻ điềm tĩnh xưa, cậu tràn đầy sức sống, mạnh mẽ và sáng rực như ánh mặt trời.

Tôi ra là anh ngay lập tức.

Và kể từ giây phút đó, hạt mầm của tình yêu thầm lặng nảy mầm trong tôi.

Tôi chỉ dám đứng từ xa, ẩn mình nơi khán đài, anh lần này đến lần khác.

Sau này, vào đại học, Phó phụ trách phỏng vấn sinh viên mới.

Ngay giây phút thấy ảnh của Lê Dương hồ sơ, anh lập tức ra gương mặt quen thuộc năm xưa.

Tiếc là… gương mặt đúng, nhưng người thì sai.

Anh dũng cảm hơn tôi.

Sau ra”, anh không do dự, thẳng thắn đầu đuổi người mà anh tưởng rằng là ân nhân năm ấy.

17

Mùi hoa dành dành lan tỏa khắp khoang xe.

Tôi cúi đầu, khẽ ngửi hương hoa trong lòng. Khóe môi cong , nụ lặng lẽ nở ra — nhưng nước mắt lại nóng hổi rơi xuống.

Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi quay sang Phó .

Bàn tay anh đặt bệ trung tâm hơi co lại, tôi đưa ngón tay khẽ chạm, nhàng móc lấy.

Ánh mắt tôi giao nhau, trong đôi mắt anh phản chiếu hình ảnh tôi — với đôi mắt đỏ hoe và nụ run rẩy.

Anh nắm chặt lấy tay tôi, mười ngón đan xen.

Rồi kéo tôi vào lòng, đặt lên trán tôi một nụ hôn thật .

Từ trán đến sống mũi, từ sống mũi đến môi — anh dừng lại một giây, rồi cúi xuống, hôn thật sâu.

Hơi thở dồn dập quấn vào nhau.

Cơ thể tôi mềm nhũn ra, cả trái tim cũng hóa thành bùn lầy trong vòng tay anh.

18

ấy, sau đi hẹn hò về, tôi về căn hộ tôi thuê bên ngoài trường.

“Em còn giữ hộp sô-cô-la này à?” Anh cầm lên, nửa nửa than.

“Ừ, anh tặng nhiều quá, em ăn kịp.”

“Thôi, đừng ăn nữa, đi.”

Tôi hoảng hốt giằng lại: “Ơ kìa, lại vứt của em?”

“Loại đó anh tặng dở, không ngon. Vài nữa anh mua loại vị trà xanh cho em.”

Anh vừa , vừa kéo đầu tôi tựa vào ngực mình.

Tôi ngoan ngoãn ôm lấy anh, nhưng tay kia vẫn cố giành lại hộp kẹo, lắp bắp: “Em… chẳng phải… lúc đó bị đau răng , nên mới không ăn đồ ngọt thôi. đau rồi, em thấy vị này ngon mà, rượu và sô-cô-la hợp nhau lắm!”

rồi, tôi nhanh tay mở một viên, nhét vào miệng.

Ngay giây tiếp , đôi môi anh đã phủ xuống, nụ hôn mang vị ngọt của sô-cô-la và nồng của whisky,

vừa dịu vừa say.

Cuối , tôi lấy lại được viên kẹo. Nhưng đổi lại — là cả chính mình.

Một cuộc trao đổi lỗ nặng. Vì viên kẹo đó vốn dĩ là của tôi.

Không khí trong phòng ngủ trở nên bỏng rát.

Sau “cuộc chiến” hỗn loạn, chăn gối rơi tứ tung.

Hai cơ thể quấn chặt, hơi thở hòa vào nhau, nóng bỏng đến nghẹt thở.

Giữa những khoảng nghỉ, tôi vòng tay ôm cổ anh, : “ … gọi tên em đi.”

Anh thở gấp, thì thầm: “ Đường… Đường Đường… của anh…”

Rồi lại cúi xuống, hôn tôi đến quên thực tại.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi như bị ném lên mây, linh hồn rời khỏi thân thể, rồi lại bị anh kéo ngược xuống, trở lại với hơi nóng run rẩy.

Anh cúi sát tai tôi, khẽ, còn tôi chỉ biết lắc đầu, gần như vỡ vụn.

“Đường Đường…” Anh gọi tên tôi, , lẫn trong nhịp thở và mồ hôi đang rơi từng giọt.

“Anh yêu em.”

Lời thì thầm ấy xuyên qua tầng hơi thở, xóa sạch mọi lý trí, chỉ còn lại sự ngọt ngào và cam tâm chìm sâu.

Tôi nắm lấy bàn tay anh, đôi mắt mờ dại.

Anh cúi đầu, cọ vào cổ tôi, thì thầm như mê hoặc: “Em thích tay anh đúng không? Ngày bị cóc, anh đã dùng tay này giúp em hạ sốt, em từng tay anh đẹp. thì , còn thích không?”

Giữa hơi thở nghẹn ngào, tôi không trả lời nổi.

Anh dịu dàng mà mạnh mẽ, đưa tôi đi đến tận cảm giác, lại kéo tôi về từ bờ vực.

Mọi thứ như đan xen giữa đau đớn và ngọt ngào.

Cứ thế… tôi tan ra trong vòng tay anh — giữa tình yêu, giữa tội lỗi, giữa giải thoát và đắm chìm.

(Hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương