Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BIGaA8h1s

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

11

Tôi không biết nếu là những người phụ nữ khác ở trong hoàn cảnh như tôi, họ sẽ làm gì.

Có thể họ sẽ khóc lóc ầm ĩ, nổi trận lôi đình cho đã giận rồi tính tiếp.

Cũng có thể họ sẽ âm thầm, không biểu hiện gì, lặng lẽ thu thập bằng chứng, chuẩn bị tách bạch tài sản.

Còn tôi, xuất phát điểm của mọi hành động…

Là để không tiêu hao bản thân, không dằn vặt, không chìm vào cơn lo âu lần nữa.

Khi chứng lo âu thể hóa đến mức nghiêm trọng nhất, bác sĩ từng nói với tôi:
Nhiều người mắc chứng rối loạn lo âu là vì họ quá cầu toàn.

Giang Tự không hiểu được rằng — một khi đã bị vấy bẩn trong mắt tôi, thì sẽ không còn đường quay đầu.

Tôi còn chẳng thể chấp nhận những khiếm khuyết của bản thân mình,
thì làm sao có thể chấp nhận anh?

Vậy nên ngay khoảnh khắc nhìn thấy đoạn video từ camera ấy, tôi đã biết đó là kết thúc.

Nhưng tôi không thể tiếp tục im lặng chịu đựng hậu quả của sự phản bội đó.

Tôi cần tự cứu mình.

Nếu vì sợ xung đột mà ép nén sự giận dữ — thứ cảm xúc nguyên thủy mà con người vốn nên có — thì sự kìm nén ấy sẽ chuyển thành tự trách, rồi trở thành tự hủy.

Và đó sẽ là khởi đầu của một cơn bão lo âu khác.

Tôi không cho phép điều đó xảy ra thêm lần nữa.

Tôi không cho phép mình tái chìm vào cơn ác mộng ấy.

….

Tôi thuê một căn phòng nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố.

Vừa rẻ vừa yên tĩnh.

Tôi không bao giờ bắt máy khi Giang Tự gọi. Tin nhắn WeChat thì chỉ lướt qua, nếu không liên quan đến chuyện ly hôn thì tôi bỏ qua.

Kết cục đã rõ, càng dây dưa càng tiêu hao.

Tôi vùi mình trong công việc thiết kế theo nhịp độ đều đặn.

Cho đến khi Hạ Trưng tìm đến tôi.

Cô ta đứng trước cửa hành lang cũ kỹ, trong bộ vest công sở cao cấp thẳng thớm, trông vừa lạc lõng vừa gượng gạo.

Tôi biết cô ta cũng như Giang Tự, hiện tại đều đang bị công ty đình chỉ công tác.

Dù trong video hai người đều bị làm mờ, nhưng chiếc thẻ nhân viên hiện trong khung hình đã gây tổn hại không nhỏ đến danh tiếng công ty.

Không ai nhắc thẳng tên, nhưng ai cũng ngầm hiểu là ai.

Cuộc sống của cô ta chắc hẳn không dễ chịu gì.

Không thì đã chẳng phát đi phát lại những bài thanh minh đầy kích động trên trang cá nhân.

“Quả nhiên câu nói cũ chẳng sai, chó không sủa mới cắn người nặng nhất. Là tôi xem thường cô rồi.”

Cô ta mở lời, giọng điềm đạm.

Tôi nhìn cô ta, chậm rãi đáp:

“Tôi từng nghĩ, phụ nữ bình thường sẽ biết ơn người đã giúp mình. Có lẽ tôi cũng đã xem thường cô.”

Trong mắt cô ta ánh lên vẻ giễu cợt.

“Giang Tự bảo cô vụng về, không giỏi ăn nói. Xem ra, anh ta cũng chẳng hiểu cô lắm. Tiếc là… cô cũng đâu có hiểu anh ta.”

Tôi không đáp. Cô ta bật cười khẽ, lại nói tiếp:

“Đàn ông mà, luôn ngưỡng mộ kẻ mạnh hơn mình. Giữa tôi và cô có khoảng cách tầng lớp xã hội. Chỉ cần tôi liếc mắt vài lần, anh ta đã sẵn sàng đầu hàng. Đó là bản tính con người.”

“Nhưng cô yên tâm, tôi chưa bao giờ có ý định giành lấy Giang Tự. Chỉ là người lớn một lúc sa ngã thôi, không đến mức nghiêm trọng như cô tưởng.”

“Cùng là phụ nữ, tôi có lời khuyên chân thành dành cho cô: Đừng quá coi trọng tình cảm. Nó chỉ là một thứ phụ gia, không thể đem lại cảm giác an toàn như sự nghiệp.”

Cô ta giữ dáng vẻ ngạo nghễ, giọng điệu mang màu sắc lên lớp.

Lần đầu tiên, tôi thực sự hiểu được vì sao trước đây Giang Tự lại hay nói rằng rất ghét cô ta.

Cô ta đúng là khiến người khác khó chịu.

Tôi khẽ lắc đầu.

“Cô thật sự bình thản được như lời mình nói sao?”

“Hả?” – Cô cau mày.

“Chồng cô sẵn sàng từ bỏ cả tài sản, từ bỏ cả đứa con mang huyết thống của mình, chỉ để rời xa cô. Cô thật sự tin rằng đàn ông là thứ dễ nắm bắt vậy à?”

Sắc mặt cô ta chợt trở nên khó coi, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười mỉa mai:

“Yến Tiểu Nhụy, cô biết không? Nếu tôi kiện cô tội xâm nhập camera nhà tôi và xâm phạm quyền riêng tư, cô có thể phải đi tù đấy.”

Tôi mỉm cười nhẹ.

“Thế chẳng phải trước tiên phải thừa nhận — đoạn clip đó thật sự được quay tại nhà cô sao?”

Sắc mặt cô ta lập tức cứng lại.

Tôi tốt bụng nhắc nhở:

“Lúc đó, mấy đoạn video ‘che mặt’ cũng chẳng che nổi đâu. Và chuyện này, chắc không còn là bí mật nội bộ của ngành các người nữa đâu nhỉ?”

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dao động, rồi đột nhiên lên tiếng:

“Cô và Giang Tự là thanh mai trúc mã, là vợ chồng đầu tiên của nhau. Tôi thật không ngờ, cô lại tuyệt tình với anh ta đến mức ấy, chẳng để lại chút tình nghĩa nào.”

Tôi thở dài.

“Thanh mai trúc mã… cũng có thể phản bội nhau.”

“Phải không, Giang Tự?”

Tôi xoay người, nhìn về phía sau.

Giang Tự đang đứng đó từ lúc nào, lặng lẽ, không một tiếng động.

Vẻ mặt tĩnh lặng, sâu thẳm.

Là dáng vẻ mà trước giờ tôi chưa từng thấy ở anh.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương