Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sherlock HolmesĐã chứng kiến quá nhiều điều dị thường đời mình.
Mỗi ngày, anh mở cánh cửa tủ lạnh ra chạm mặt cơ quan phân hủy, lọ máu tuần lễ. Anh phải nghe bà Hudson thao thao bất tuyệt câu chuyện khó tin về “thời oanh liệt ngày xưa” bà, và rồi theo chân Scotland Yard vào vụ án tàn nhẫn, máu lạnh nhất mà con thể tưởng tượng.
Nói cách khác, anh thấy hết rồi.(Thậm chí … tấm lưng trần Mycroft khi hai vẫn thiếu niên – điều không ai muốn nhớ .)
Anh thấy tất .Ngoại trừ điều duy nhất: phụ nữ , vẫn bước đi.
Và giờ đây, mặt anh chính Annabel Lee.
Cô mặc bộ váy hồng nhạt, sắc hồng ấy tiệp màu môi đèn hành lang. Ngoài kia, mưa vẫn xối xả trút xuống, âm thanh bị chặn , chỉ khoảng lặng bất thường bao quanh đôi đối diện.
Cô trông nhỏ bé khung cửa, đôi móng được cắt gọn gàng, sạch , không hề dấu vết phân hủy. Chiếc khuyên tai nhỏ lóe sáng tinh nghịch giữa mái tóc, phản chiếu sáng không kém gì đôi mắt trẻo ấy – hoàn toàn khác đôi mắt trống rỗng mà anh thấy đèn lạnh lẽo nhà xác.
anh lướt qua đường cong mềm mại váy, làn da trắng ngần không vết sẹo, không máu, không lỗ đạn. Mọi thứ hoàn hảo đến mức bất thường, khiến anh chỉ muốn đặt nơi lẽ ra phải vết thương chí mạng.
Cô im lặng, mặc anh , đầu khẽ nghiêng sang bên.“Xin lỗi… hình chúng ta gặp nhau chưa?” – cuối cùng cô tiếng, nở nụ cười ngượng nghịu sắc bén anh.
“Chúng ta gặp,” Sherlock khàn giọng đáp. Cổ họng anh khô rát.
Cô cau mày, cố gắng lục tìm ký ức, không câu trả lời. Anh thì biết rồi, ngay khi cô chưa mở miệng. Vấn đề : tại sao cô ở đây?
Não anh quay cuồng tìm kiếm lời giải thích. Cô thể kẻ mạo danh? chị em song sinh thất lạc? Hay chỉ ảo giác, bóng ma do thứ thuốc anh dùng tháng ?
lẽ… cô hiện thân tội lỗi anh chưa gột rửa, nỗi hối tiếc biến thành hình hài ám ảnh anh – bởi vì cô thay anh.
Anh thà chấp nhận điều đó, dễ hiểu hơn tin vào chuyện cô trở về từ cõi .
Thế , khi ngón anh chạm da thịt ấm áp ấy, anh gần cảm nhận được nhịp đập làn da.
Cô thật sự sống.
Sherlock nắm chặt lấy chiếc giỏ nhỏ trên cô, vào nụ cười ngây thơ ấy.
Anh biết rất rõ: thì không quay .Họ không đứng mặt anh và tự giới thiệu bản thân mình – chính đàn ông mà họ chắn viên đạn cứu lấy.Họ không mang giỏ bánh kẹo đến món quà chào mừng.Họ không dọn đến ở ngay cạnh căn hộ kẻ ôm xác họ trên .
Không. không bao giờ bước đi thêm lần nào nữa.
Annabel Lee thì khác.Sherlock Holmes không biết phải nói cô thế nào rằng: cô chính , BƯỚC ĐI.