Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày 31 tháng Mười Hai, Sherlock Holmes thấy mình đang ôm một người phụ nữ đang hấp hối trong vòng tay.
Không khí nửa lạnh buốt lạ thường, mùa đông quấn lấy thân thể anh, rẩy dưới chiếc áo khoác xanh lục bảo. mặc kệ cơn giá rét, Sherlock vội vàng cởi bỏ nó, phủ thân hình đang rẩy trong vòng tay mình.
Cô thoi thóp, những ngón tay bấu lấy cánh tay anh. trắng mờ phả ra đôi môi tím tái, răng va vào nhau lập cập. Đôi ngấn lệ ngước anh, một giọt nước lặng lẽ lăn dài gương mặt sứ trắng mịn.
“…Tôi bị bắn rồi.” Cô khẽ thầm.
“Tôi ,” Sherlock khàn đáp, đôi bàn tay áp vào vết thương ngay dưới xương đòn. nóng phun ra, khiến thể cô giật nảy.
“Suỵt…” Anh thầm, cô tựa vào ngực mình, anh , dịu lại như ru ngủ: “Scotland Yard đang đến. Hãy ở lại với tôi, thưa cô.”
“Annabel…” cô nghẹn ngào, “…tên tôi là Annabel Lee.”
Ánh cô dõi về phía trước—chỉ còn lại xác gục ngã của cầm súng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ bất kỳ ai kịp ra.
Sherlock đã tính toán rủi ro, đã diễn diễn lại tình huống trong hàng nghìn lần. Không một kịch bản nào thất bại. anh đã bỏ sót một yếu tố duy nhất—sự can thiệp của một qua đường.
Anh đã nghĩ rằng mọi người ở London đều bận rộn trong Giao Thừa, mải mê chào đón khởi của những hội mới đặt ra những mục tiêu mà họ chẳng bao giờ thật sự theo đuổi, trừ phi một động lực cảm xúc mạnh mẽ. Ngay thanh tra Lestrade cũng vậy. Như thường lệ, anh đã được mời, lần này kế hoạch khác, nên khéo léo chối, còn giả vờ nói mình chuyến nhanh đến St. Bart’s tránh bị theo dõi.
Không ai rằng vị pháp y nổi tiếng của St. Bart’s – Molly Hooper – hiện đang Mỹ cùng gia đình. Vì vậy, Sherlock xem đây là hội một vụ án do anh trai giao cho. Vị chính khách đã gọi đó là “món quà mừng năm mới sớm”. Làm sao anh thể chối, khi người đàn ông kia được thấy lần cuối tại một trong những nơi hẻo lánh nhất London? Đây là hội anh giải một câu đố lớn khác, hạ gục một sát nhân khét tiếng nữa.
Chỉ vài cú đấm đã khiến tên tội phạm rút súng, chĩa thẳng vào vị thám tử cố vấn. Sherlock cũng đã sẵn sàng với khẩu súng của mình, hai đối , không khí đặc quánh như ngưng lại cùng họ, căng thẳng tràn ngập bầu trời.
xa vọng về tiếng nhạc rộn ràng ở trung tâm thành phố, hòa lẫn những chùm pháo hoa đang xé toạc màn . Sherlock nín – đây chính là khoảnh khắc quyết định. Anh mình đang chơi trò “Russian roulette”, đang khiêu vũ ranh giới mong manh giữa sống chết.
Giờ đây hai khả năng:một, anh sống sót, gọi điện cho Lestrade phá hỏng cuộc vui của ông ta;hai, anh nằm lại, chảy loang lổ mặt đất, chờ thần chết đến đón.
Anh vốn luôn là thích mạo hiểm, luôn tự tin mình thoát ra mà không hề hấn gì. Sống sót.
Đúng vậy – cuối cùng, anh không phải là người trúng đạn.Cô ấy mới là người trúng đạn.
Cô xuất hiện như một bóng ma giữa làn đạn. Anh chưa kịp thức rõ hình bóng ấy tiếng súng xé gió vang , chấn động màng nhĩ.
Bản năng khiến Sherlock bóp cò. Viên đạn của anh xuyên thẳng qua thủ ác. đồng thời, cô khụy xuống trong vòng tay anh—viên đạn đã xuyên qua thể mảnh mai ấy.
“Không… không… không…” Sherlock lặp lặp lại, vỡ vụn khi đặt cô nằm xuống.
Đôi môi cô hé mở, như muốn hét không thành tiếng. Đôi khóa lấy anh, vệt đỏ thẫm loang dần chiếc váy hoa, nhuộm đôi tất thành sắc nhung đẫm .
Sherlock cảm dòng nóng bỏng rỉ ra kẽ tay mình, ra mí cô đang dần khép lại. mất quá nhiều.
“Cô Lee, xin hãy tỉnh táo,” anh khẩn thiết, bàn tay rẩy vuốt dọc cánh tay gầy guộc giữ cô tỉnh, “Hãy tôi.”
“Sherlock…” cô thều thào, tiếng còi hú xe cảnh sát cứu thương vang vọng nơi xa.
“Sherlock Holmes.” Anh đáp vội, lạc .
“Chúng ta từng gặp nhau chưa? Tôi… cảm giác đã anh.”
“Không… tôi nghĩ là chưa.” Anh cắn răng, ánh tìm quanh, bốn bề chỉ là những căn nhà bỏ hoang lạnh lẽo.
“Tôi không… cầm cự được lâu đâu.” Cô ho sặc, thể co rút lại trong vòng tay anh.
“Không, không! Cô không chết. Nghe tôi, cô không chết!”
Cô khẽ lắc , rời rạc.
“…Tôi không muốn .” cô nức nở, đôi tay bấu ve áo khoác anh, rẩy, “Xin anh…”
“Thế tại sao cô lại chắn đạn cho tôi?!” Anh gần như gầm trong tuyệt vọng, sắc hồng của da thịt cô phai dần thành xanh xám.
“Bởi nếu không… anh chết,” cô khẽ ra, ánh như xuyên thấu gương mặt anh.
“ cô không hề tôi…”
“Không quan trọng,” mi cô trĩu nặng, thầm như thế giới bên kia, “Anh không đáng phải chết.”
rồi… tắt lịm.
Không khí đông cứng lại, Sherlock nghe rõ tiếng của cô ngừng hẳn. Nhịp đập yếu ớt dưới làn da tái xám đã biến mất, thể cô lạnh lẽo, hoàn toàn không còn chút ấm nào.
Khi kim đồng hồ điểm đúng nửa , Scotland Yard xuất hiện trước khung cảnh kinh hoàng. Các sĩ quan lưỡng lự bước xuống xe, vòng vây lấy Sherlock Holmes.
Một số người vội vàng giữ thi thể thủ ác, trong khi những người khác – như Sally Donovan – chỉ thể chết lặng vị thám tử ngồi bất động, ôm cái xác trong lòng.
“Chúa ơi…” Những lời kinh hoàng bật ra khỏi cổ họng DI, ông đưa tay che mặt trong chốc lát, cúi xuống đôi giày mình, rồi lại ngẩng , bắt gặp hình ảnh Sherlock tiến tới. thể kia lủng lẳng đôi tay anh.
“Đã chết,” Sherlock khẳng định, kéo thi thể lại gần hơn, bước giữa biển người đang tự động tách ra, mở lối cho anh hướng về chiếc xe cứu thương.
Tiếng thầm vang khắp nơi, hòa lẫn cùng tiếng còi hụ dồn dập, tiếng cười vỡ òa đâu đó đường phố, xen lẫn pháo hoa nổ tung giữa nền trời đen kịt.
Vị thám tử cố vấn chậm rãi đặt cô xuống băng ghế xanh, khẽ vén những sợi tóc rối phủ ngang, lộ đôi môi nứt nẻ.
nay, thế giới mừng đón một năm mới – một khởi của sự sống. chính lúc này, anh lại chứng kiến cái chết của một người chẳng hề đáng phải lấy kết cục ấy.
“Chúc mừng năm mới,” anh thầm. Kỳ lạ thay, anh thấy thật khó gỡ những ngón tay mình ra khỏi bàn tay lạnh cứng ấy.
Ngày mùng Một tháng Giêng, cơn gió thổi qua mây đen, buốt giá cướp mạng sống của Annabel Lee.