Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sherlock Holmes tin rằng một khi sinh mệnh đã lặng im, thật ai nói, nói ngắn gọn thì là: chết không thể lên tiếng.
Xác chết không thể biện minh cho cái chết của mình từ cõi mồ, thể chạy điều tra bí ẩn cái chết của họ. Nếu có ai đó nói với Sherlock gần một năm trước rằng anh điều đó, chắc chắn anh rằng họ đã dùng nhầm miếng dán nicotine mà anh vẫn giấu trong ngăn kéo.
Annabel chăm chú quan sát anh, anh cố phớt lờ mắt cô lướt qua mình. Anh đang cố gắng suy , cách đưa cả hai ra khỏi cơn mưa xối xả con hẻm tối tăm chắn ngang giữa họ con phố . Anh đã ngu ngốc dẫn họ một ngõ cụt, trong khi những tiếng chân vội vã vang vọng ngay phía sau.
“Sherlock,” cô nắm lấy tay anh, “chúng ta phải chạy thôi.”
“Chạy đâu?” Anh gắt, đẩy cả hai áp sát bức tường đầy hình vẽ graffiti. “Chúng ta bị kẹt rồi. Bức tường này quá cao, anh không thể nhấc em qua một cách an toàn.”
Cô nhìn quanh, thất vọng khi thùng rác hay hộp bìa nào leo lên. Anh có thể đọc được trong mắt cô đồng tình xen lẫn hoảng loạn.
Ngay lúc đó Sherlock một thứ giác kinh tởm bò lên cổ họng, bỏng rát khi trượt qua khí quản. Cái giác ghê tởm ấy suýt nữa khiến anh khụy .Hối hận – là nó.
Nó bám chặt lấy thần kinh anh, cào cấu, buộc anh phải tránh mắt đen láy bọ cánh cứng của cô đang lên dưới đèn đường. Anh lẽ ra không nên đưa cô cùng vụ này. Anh lẽ ra nên nhờ Mycroft giúp đỡ. Anh lẽ ra nên—
Anh tự tát mình trong suy , ép bản thân bình tĩnh lại. Những dấu hiệu của tình chỉ là khiếm khuyết hóa học thuộc kẻ thất bại. Nhưng ai có thể trách anh, khi ngay từ khoảnh khắc cô xuất trước cửa nhà, anh đã thua rồi. Anh có lời giải thích hợp lý nào cho diện của cô. Thế nhưng một phần trong anh – phần kiêu ngạo, bướng bỉnh, phần Holmes ham tò mò khao khát tìm hiểu – lại thôi thúc muốn tại sao cô lại ở đây.
Anh rút khẩu lục, sức nặng của nó lắng các ngón tay khi anh chĩa phía bóng đang tiến lại gần.“Ở lại với anh. theo lời anh nói.”
Cô chỉ có thể gật đầu, thân hình ướt sũng dưới cơn mưa. Anh đứng che chắn cho cô, giấu cô sau lưng. Anh nhận ra cô nhỏ bé, chỉ cao vai anh.
Tiếng chân dừng lại, một đàn ông xuất . Bầu trời u ám che khuất gương mặt , chỉ lộ đường nét quai hàm trong bóng tối. Thứ duy nhất anh rõ là đôi mắt hõm sâu, nhìn lại anh một tấm gương sứ lạnh lẽo.
đôi mắt ấy khiến anh rùng mình – đôi mắt ấy tiết lộ danh tính .Đôi mắt của một xác chết.
“Là ngươi,” Sherlock gằn giọng, siết chặt lấy cô, “ngươi lẽ ra phải chết rồi.”
Tên cầm trước mặt không nói gì. Khung cảnh quái lạ thể anh đang sống lại một ký ức. Cứ thời gian quay ngược, trả anh đêm trước giao thừa.
Sherlock cố giấu run rẩy nơi khẩu đang trượt trong bàn tay ướt mưa. Anh lên một – đáp lại tương tự. Không khí căng mức chỉ chờ một viên đạn xé toạc.
Ngón tay anh đặt trên cò , anh nghe rõ tiếng thở dồn dập của cô. Cô ép sát lưng anh, run rẩy mức các ngón tay chạm sống lưng anh rung lên.
“ sao ngươi sống được?” Sherlock gằn giọng, tiến thêm một .
Kẻ kia vẫn đứng cứng tượng, chĩa thẳng đầu Sherlock. Giờ chỉ cách nhau một mét.
Sherlock siết cò chặt hơn, adrenaline rần rật trong huyết quản. Annabel nắm chặt lấy áo anh, anh thở ra một hơi.
Một tiếng nổ chát chúa vang lên.
Annabel lập tức kéo anh ngã vỉa hè, ép anh nền xi măng ướt lạnh. Sherlock xoay bắn trả, nã đạn phía bóng dù rõ. Mãi khi loạng choạng lùi lại, anh mới dừng tay – nhận ra mình là bắn trước.
Một dòng chất lỏng trào má, anh đưa tay chạm thử, máu đỏ tràn ra, nhuộm ướt cổ áo. Viên đạn đã sượt qua má anh, có lẽ tệ hơn nếu cô không lao kéo anh ngã kịp lúc.
Anh gỡ khỏi vòng tay cô, đỡ cô đứng dậy trong khi toàn thân cô run rẩy, mặt tái khi vết thương của anh. Cô nhìn chằm chằm cái xác bất động phía trước, lồng ngực phập phồng.
“Anh đưa em đây là có chủ ý,” cuối cùng cô nói, giọng đầy phản bội.
“Đúng vậy,” Sherlock đáp.
Anh có thể là nhiều thứ, nhưng không phải kẻ nói dối. Anh nhìn cô lùi lại, mắt chua chát. Với anh, điều đó vốn đã quá rõ ràng rồi. Anh cúi nhìn tờ báo cũ bay lướt qua chân, dòng chữ ngày in đậm nổi bật trên đó:
31 THÁNG 12, 2015
Anh không xuất , không chuyện này thật xảy ra. Nhưng anh phải thử. giờ đây, ngay cả khi lý trí đã dự đoán trước, anh vẫn khó chấp nhận thực tại hiển trước mắt. Anh cố nuốt trôi giác ghê rợn lại một lần nữa.
Chưa bao giờ anh mong mình sai lầm vậy.
Cô nhìn vết sẹo mới trên mặt anh, không nói gì, nhưng Sherlock nghe được lời thầm thì:“Đáng lẽ đó phải là em.”
Thế nhưng giận dữ trong mắt cô dần bị mưa cuốn trôi. Giá mà cô nổi giận, quát tháo, bỏ , thậm chí tát anh – thì có lẽ anh dễ chịu hơn. Đằng này, cô chỉ đứng đó, sáng lịm dần trong mắt, y hệt cái xác cô nhiều tháng trước.
thể cô vừa được tái sinh, thể kim đồng hồ bị vặn lại, tuyên bố cô đã chết một lần nữa. Sherlock Holmes thể gì ngoài việc đứng nhìn, trong tuyệt vọng, khi cô chấp nhận rằng lẽ ra cái chết từ nhiều tháng trước phải là của mình.
Sherlock ước mọi chuyện có thể khác. Anh đã nhiều điều tồi tệ, nhưng chưa bao giờ rằng có ngày mình buộc một chết phải quay lại nấm mồ.
Sherlock Holmes nhìn cái xác của kẻ cầm , trong lòng dấy lên thôi thúc muốn quỳ hỏi trải nghiệm của mình. Nhưng anh , Khi hơi thở đã tắt, bí mật theo đó chôn vùi.
Đọc truyện không quảng cáo nhiều tính năng hơn với Siêu Mọt