Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mycroft chưa bao giờ nghĩ rằng em trai mình nên chạy nhăng nhít ngoài kia và… chơi với chết.
Ông vẫn nhớ in cái ngày thuở , mẹ đã mắng Sherlock một trận vì thằng bé mang một chim chết ra giải phẫu. Mycroft kinh tởm, mức suýt nôn khi nhìn chú sơn ca bé bị xẻ toạc trên bàn. Nhưng cậu bé Sherlock ngày ấy vô cùng thích thú trước phản ứng kinh hoàng mẹ.
“ trai ngoan không được đi chọc ngoáy chim chết!” – bà hét . – “Trẻ không nên chơi với chết.”
Đó chẳng phải là một kỷ niệm dễ chịu. Nhưng lịch sử vốn hay lặp , và lần rùng rợn hơn nhiều.
Sherlock ngốc khi nghĩ rằng chuyện không lọt tai ông. Có lẽ em trai , là nó không thèm bận tâm. Sherlock lúc cũng liều lĩnh, luôn miệng khẳng định mình có kế hoạch, trong khi là trí tuệ nó không phải lúc cũng cứu được nó khỏi hiểm cảnh. Phần lớn những lần đó, Mycroft mới chính là người giải thoát em trai mình – lôi nó ra khỏi ngõ ám mùi ma túy, hay khỏi căn phòng chật cứng lũ súng phẫn nộ.
Sherlock quá thông minh để tự đưa bản thân vào nguy hiểm. Nhưng điều khiến Mycroft lo, khiến gia đình lo, chính là việc cậu ta… chẳng bao giờ quan tâm nguy hiểm ấy.
Vị thám tử cố vấn duy nhất thế giới say mê với hiểm nguy. buồn chán, đối với một kẻ đắm đuối trong mùi tử khí, có thể là thứ tàn phá khủng khiếp.
Đó chính là lý do Mycroft không muốn Lee ở bên cạnh em trai mình.
Đã một tuần kể từ cái gọi là “ phục sinh” cô ta. Mycroft nhận ra điều khiến ông an không phải là việc Sherlock có vẻ thờ ơ với chuyện , mà chính là việc cô ấy đang giữ cho em trai ông… bận rộn. Bảy ngày liền không Sherlock gây rắc rối – điều đó với Mycroft chẳng khác một kỳ nghỉ quý giá.
Cho khi ông bắt đầu nhận có gì đó… thường.
Khi bước chân vào Baker Street, Mycroft ngờ nghe một tiếng hét vang vọng trên cầu thang. Ông lập tức lao , ôm chặt cây ô trong phải, đồng thời đẩy cửa bằng trái. Đôi mắt quét nhanh khắp căn phòng.
Nhưng 221B phố Baker vẫn thế. khác là Sherlock không ở một mình. Cô kia đang đứng cạnh, hai bàn chôn sâu trong mái tóc rối anh. Cô phải nhón chân mới với tới, loay hoay giữa kinh hoàng và ghê tởm. hai người đều bị nhuộm đỏ, Mycroft chẳng cần hỏi cũng đó là gì.
Họ mang kính bảo hộ, trên tròng kính loang lổ vết máu. Đôi găng cao su xanh lam cô đang gỡ từng mẩu thịt vướng trong tóc Sherlock. Nhưng thay vì hét ầm , đôi môi cô run rẩy vì cố nén tiếng .
Sherlock lơ đãng liếc anh trai:“Có chuyện gì sao, Mycroft?”
Ông thảy nhìn cảnh tượng, rồi bắt gặp mùi khói bốc ra từ bếp. khi ấy, đôi vai ông mới thả lỏng, mắt khép trong mệt mỏi.
“ một thí nghiệm thất bại chú em sao?”
“Ngược đúng hơn.” – Sherlock liếc sang người phụ nữ nhắn, khóe môi khẽ cong thành nụ riêng tư. – “Tôi nghĩ chúng tôi đã làm khá tốt.”
Cô không kìm được nữa, bật , khom người về phía trước:“Khi tôi nói nướng bánh, tôi không hề có ý đâu.”
Khoảnh khắc ấy, Mycroft khó mà buộc em trai giao cô cho mình. Ông vốn giỏi trong việc làm mọi thứ biến mất để tránh bùng phát hoảng loạn. Và cô ta – chẳng may nằm trong danh sách những thứ phải biến mất ấy.
Nghe tàn nhẫn, nhưng Mycroft thở phào khi không người thân . Vừa đáng ngờ, vừa nhẹ nhõm. Cô tồn tại thể chưa từng tồn tại, một bóng ma bước đi giữa thế giới mà chẳng có ai để bấu víu.
Nhưng Mycroft không tin. người vốn là loài sống bầy đàn. Ngay ông cũng có “bạn bè” (thực ra là đồng nghiệp, nhưng vẫn tính là vậy). Quả , nhờ vào khả năng điều tra xuất chúng, Mycroft phát hiện ra – có một người khác ở London cô ta sống.
Người đó đang ẩn mình, giỏi mức thoát khỏi truy lùng gắt gao nhất. Mycroft định chia sẻ phát hiện với Sherlock – vì đây có thể là manh mối quan trọng cho vụ “cái chết thành” Lee.
Nhưng nhìn cách Sherlock với cô, Mycroft – em trai mình chẳng hứng thú phá án nữa.
Trong bếp, giọng cô khe khẽ:“Anh… có mặt ở đó sao? Khi em… chết?”
Từ chết bật ra nơi đầu lưỡi khiến cô nhăn mặt, nếm phải vị đắng. Sherlock im lặng lâu, mức Mycroft ngỡ anh không trả lời. Nhưng rồi, bằng giọng trầm, anh cất lời – đủ lớn để Mycroft nghe rõ.
“Có. Anh đã bế thi thể em xe cứu thương, nhìn mạch đập tắt lịm trong vòng mình. Em đã chết, . Máu em loang khắp áo khoác anh. Không có cách để em sống đêm ấy .”
“Vậy …” – cô nuốt khan, giọng run rẩy kìm nước mắt – “em nghĩ, anh đã sai rồi.”
Nếu là kỳ ai khác, Sherlock hẳn đã buông một câu mỉa mai sắc lẻm, đủ để chọc giận họ phát khóc. Nhưng lần , anh nở một nụ nhẹ.
Đó là khoảnh khắc dịu dàng nhất mà Mycroft từng nơi em trai mình. Xa lạ. thể cần một sai lầm thôi, cô kia tan vỡ sứ mỏng.
Ông tự hỏi, khi lộ ra – khi Lee cuối cùng xé toạc lớp da giấy để phơi bày một cái thối rữa – liệu lúc ấy em trai mình làm gì.
Nếu đứng gần, ông thậm chí ngửi mùi thịt rữa và máu khô.(Mycroft phải siết chặt cầm ô để ngăn cơn buồn nôn dâng trào nơi cổ họng.)
Mycroft đã cảnh báo em trai – đừng để bản thân vướng quá sâu. Bởi vì, theo ông vẫn tin: Trẻ không nên chơi với chết.