Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7 : VII. KHÔNG NGHỈ NGƠI CHO KẺ TỘI ĐỒ

Greg Lestrade chưa bao giờ làm khổ sở đến trong suốt sự nghiệp của mình, ông đổ lỗi cho thực tại rằng: chẳng có sự nghỉ ngơi nào dành cho kẻ đồ.

London – một cái bụng ngầm luôn bồn chồn của ác, một thành phố tiến bộ nhưng đồng thời cũng là chiếc tổ cho cơ hội sự lợi dụng. Tỉ lệ phạm ở London cao hơn bất kỳ nơi nào khác tại , mặc dù nơi đây sở hữu một trong những lực lượng bảo vệ hoạt động tích cực . Dường như mật độ dân cư dày đặc là môi trường hoàn hảo để ác sinh sôi: từ những băng nhóm móc túi lang thang cho đến mafia có tổ chức, tất cả đều ẩn náu sau bức tường của thủ đô .

may mắn là họ có Sherlock Holmes.

Người ta thường với ông rằng Sherlock chỉ như đầu của một con rắn ba đầu – trong ác, khi một đầu bị thì một cái đầu khác sẽ mọc ra thay . cách khác, vô ích cả thôi. Greg không biết mình nên cảm thấy nào đó, chỉ chắc chắn một : ông sẽ không bao giờ để cho câu ấy được thốt hết, chỉ cần nghe thôi cũng đã khiến tai ông nhói lên với cảm ghê tởm.

Có những kẻ khác bảo ông nên mặc Sherlock, mà cụ thể (ý ông là Anderson) chẳng mấy ấn tượng với gã “tâm thần xã hội” ấy. Trong hắn, Sherlock chỉ là một tên quái dị. Greg thì hoàn toàn không đồng ý, cho dù có nhiều khi bản thân ông cũng bị thách thức sự lạnh lùng tàn nhẫn của Sherlock đến mức suýt phải thừa nhận như Anderson.

Nhưng đến Sherlock – chứng kiến một “thám tử tự phong” rong ruổi một cô vốn dĩ đã được tuyên bố là chết, quả khiến người đàn ông như Lestrade thấy chẳng chút bình thường nào. Mỗi lần nhìn thấy họ bên ngoài văn phòng, bất trên da ông lại nổi lên những lớp gai ớn lạnh. Ông không biết là vì chưa từng thấy Sherlock gắn bó lâu đến với một người phụ nữ, hay lẽ người phụ nữ kia vốn đáng ra phải nằm dưới mộ từ lâu.

khiến tất cả trở nên khó khăn hơn là hầu như chẳng ai khác biết đến .

Bí mật ấy gặm nhấm ông từng ngày, đôi khi ông chỉ ước mình có thể thốt to trong một cuộc họp để dọa cho Anderson (thằng ngủ gật đến slide thứ ba của PowerPoint) một trận tái mặt. Nhưng hầu hết thời gian, Greg chỉ ước mong cô ấy ngừng lui tới nơi làm của mình. Nghe thì có vẻ nhẫn tâm, nhưng ý nghĩ một kẻ chết rồi lại bước vào không gian của ông – cho dù có xinh đẹp nào – cũng khiến ông chẳng thoải mái chút nào.

Những người duy chia sẻ nỗi ám ảnh ấy với ông, là hai kẻ khác cũng biết sự : Molly Hooper Mycroft Holmes.

Greg từng với Molly đó trong một buổi cà phê. Không phải vì ông muốn – phá hỏng một buổi tối đẹp bên một cô mà ông có thể (hoặc không) có cảm tình bằng cách nhắc đến người đàn ông cô say mê lại sống chung với một chết, thực sự là cuối ông muốn. Nhưng cô lại khơi gợi ra, ông hiểu rằng cả hai đều cần trút bỏ gánh nặng , kẻo nó sẽ nuốt chửng họ từ bên trong.

Ông đã nhiều lần cố gắng gạt bỏ nó khỏi tâm trí, cho đến một buổi chiều thứ Sáu, Mycroft Holmes bất ngờ xuất hiện tại văn phòng của ông. ấy khiến Greg hoảng hốt – người đứng đầu an ninh quốc gia ngồi trong văn phòng mình, hiển nhiên không phải thường ngày.

“Tôi đến để đó.”Mycroft mở lời, đặt một tập sơ mỏng lên bàn gỗ.

Greg ghét cái cảm bản năng của mình lập tức biết hắn ta nhắc đến ai. Ông ngồi thẳng lưng, dõi theo người nhà Holmes bước đến khép những tấm rèm cửa.

“Chúng ta đều biết rằng cô ta đáng ra đã chết.” Mycroft cất giọng, “Cô ấy không có lý do để bên cạnh em trai tôi khi đã chết từ nhiều tháng trước. đã thấy cô ấy phân hủy trong nhà , đã thấy viên đạn khoan thủng trái tim cô ấy. Ấy vậy mà giờ đây, cô ta vẫn tồn tại, sống động, chẳng nhớ nổi đã xảy ra.”

Lestrade chỉ có thể gật đầu. Đó là sự – nhưng là một sự vênh vẹo đến mức chẳng phân biệt nổi đâu là thực, đâu là hư.

“Trong tập có tất cả mọi thứ chúng ta cần biết cô ta,” Mycroft gõ ngón tay nhè nhẹ lên bìa giấy, “Nguồn gốc, cách cô ta sống sót, lý do cô ta có mặt ở đây. Tôi người của mình đã mất hàng tháng trời để thu thập, một công không nhỏ.”

Greg nhướn mày, lưỡng lự giữa có nên lôi chai Jack Daniel’s giấu dưới bàn ra để can đảm hơn trước khi mở sơ, hay nên vội vàng lật xem để che giấu nỗi kinh hoàng gặm nhấm mình.

khao khát biết sự mà,” Mycroft thúc giục.

“Trái lại, tôi nghĩ cô ta mới là kẻ khao khát.” Greg buông một câu bông đùa, nhưng nó chẳng hề trơn tru như ông muốn. Ông cảm thấy mồ hôi rịn xuống thái dương, dù đã là tháng Mười Một.

Mọi thứ quanh ông bỗng như một cảnh phim cũ kỹ đen trắng mà mẹ ông từng mở hồi bé. Ông cảm thấy ánh đèn soi rọi trên đỉnh đầu, âm thanh chung quanh dần biến mất, như thể dòng nước rút khỏi chiếc ly, chậm chạp tan , để lại một khoảng lặng ngột ngạt xiết lấy ông bằng những ngón tay mảnh khảnh.

Khi ông lật bìa sơ, cảm như thể cả một bình nước lạnh dội xuống thân thể, gợi nhớ thời thơ ấu khi mẹ ông làm để gọi ông dậy học. Nhưng lần , không có sự giật mình tỉnh táo nào cả – chỉ có đôi trân trối vào trang giấy, thân người hóa đá.

“Trống rỗng.”

Greg có cảm mình vừa trở thành trò đùa vĩ đại của ai đó, chờ đợi một khán giả bật cười nhạo ở phía xa. Nhưng Mycroft chỉ đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo khép môi, như thể ngầm thừa nhận: hắn cũng từng có phản ứng y hệt khi phát hiện ra.

Người đàn ông ấy đã tiêu tốn tiền của cả một quốc gia để moi móc từng mảnh thông tin nhỏ bé cô ta, vậy mà đội ngũ tinh nhuệ giới của hắn chỉ trở với một kết quả duy : một tờ giấy trắng.

“Không có cả,” Greg lặp lại, kéo tập giấy sát hơn để chắc rằng mình không bị ảo vì thiếu ngủ.

“Đừng lo, tôi nghe rõ rồi.” Mycroft đáp, chậm rãi quay ra cửa sổ.

Greg nhớ đến cô ấy – đôi má hồng ửng lên dưới ánh đèn huỳnh quang mỗi khi chào hỏi, làn da loang lổ xanh tím dưới tấm phim X-quang trong nhà , đôi môi khẽ cong thành nụ cười e ấp, rồi lại khô nứt, nhuốm máu. Ông nhớ ánh cô nhìn Sherlock ngập tràn ngưỡng mộ, cũng ánh ấy khi nhìn ông trong kinh hoàng.

Những hình ảnh ấy va chạm dữ dội trong tâm trí ông như một cơn thức tỉnh vũ trụ, rung lắc đến nỗi Greg phải chống tay xuống bàn, khi hai mặt đối lập của một con người cứ ám ảnh, giày vò lấy đầu óc.

Nó như trò tung đồng xu, mà chẳng ai biết khi rơi xuống sẽ lộ mặt nào.

Cô ta chết, hay sống?Greg không biết nữa.

“Nó có ý nghĩa ?”

Cuối , khi ông dồn đủ can đảm để hỏi, Mycroft chỉ nhìn lại bằng ánh u sầu. Một thoáng cảm xúc chớp lóe trong đáy – nhanh đến mức biến mất trước khi kịp nắm bắt – nhưng Greg từng có đủ kinh nghiệm để nhận ra, những kẻ che giấu mình sau chiếc mặt nạ lạnh lùng thường nguy hiểm .

nghĩ sao?”

Nếu là khác, Greg hẳn đã phát cáu vì kiểu trả lời úp mở. Nhưng lần , ông không trong ao tù quen thuộc của mình, mà bị kéo vào một dòng nước xa lạ.

Ông chưa từng thấy bản thân rơi vào cơn mơ đến vậy. Chẳng là chắc chắn – tất cả chỉ vì một người phụ nữ quyết định tồn tại trong khoảng xám giữa sự sống cái chết.

Đêm ấy, Greg Lestrade trằn trọc không thể chợp .

Ông tự nhủ, tất cả là chẳng hề có sự nghỉ ngơi cho kẻ đồ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương