Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Molly Hooper không nhớ nhiều lắm học văn chương ở trường, nhưng tình cảnh cô đang vướng vào lại khiến cô liên tưởng quá rõ đến “Thùng rượu Amontillado”.
Cô chẳng còn nhớ chi tiết then chốt của truyện, ngày ấy chỉ đọc lướt qua trong một đêm, mong đủ điểm qua kỳ thi trung học. Cô chỉ nhớ mơ hồ đó là một câu chuyện một gã đàn ông dụ kẻ mình căm ghét xuống rượu giết chết , thậm chí cô còn không chắc đó là rượu hay là mộ.
Dù sao nữa, đây cô đang bước xuống một rượu cũ kỹ, bụi bặm cùng với một người phụ nữ đã chết cũng đủ Molly ra: đây có lẽ là trải nghiệm gần nhất được thế giới bên trong tâm trí Edgar Allan Poe.
Người đàn ông ấy hẳn sẽ sẳn sàng chết có được một trải nghiệm như vậy — Ý ấy lại mang đến cho Molly một sự an ủi kỳ lạ, hơn cả mức cô thừa .
Cô đã thôi không còn căng thẳng mỗi khi Annabel rủ chơi nữa; suy cho cùng, cô ấy đã sống lại gần bảy tháng rồi. Sự kiện năm xưa đây mờ nhạt tựa như lớp sương mù hơn là một hiện thực cay nghiệt. Molly từng cần vài chai rượu mới dám tin rằng điều ấy thực sự đã xảy ra.
Cô đổ lỗi cho bản chất của bộ não con người, luôn có xu hướng phớt lờ điều mình không tới. Ý thân thối rữa của Annabel từng đặt ngay dưới kệ kim loại cạnh bàn làm của cô – quả chẳng phải điều gì cô trong mơ.
Hơn nữa, trong cứ gọi cô gái ấy là “người phụ nữ chết” thất lễ, nhất là khi cô ấy có một cái tên, một cái tên rất đẹp. Molly liếc trộm mái tóc nâu sẫm kia rồi lắc – Annabel còn hơn cả một cái tên đẹp.
Cũng dễ hiểu tại sao Sherlock lại thích cô ấy đến thế. bỏ qua cái có chịu đựng nổi tính cách khủng khiếp của anh , lý do còn lại hẳn là cô ấy xinh đẹp. Đôi má mềm mại, bờ môi hồng mịn, đôi mắt đen lấp lánh – không phải cái sự rằng cô vốn dĩ nên nằm sâu dưới sáu tấc đất, hẳn đến mọi người đều đã chấp sự tồn tại của cô rồi.
Rõ ràng, lời nguyền chẳng phân biệt đâu là thánh nhân, đâu là kẻ tội lỗi. Phần lớn thời gian, Molly thương hại cho Annabel. Cô tự hỏi sẽ thế nào phải sống trong nỗi sợ rằng từng giây phút tỉnh thức chỉ là một bước nữa gần hơn tới cái chết. Cô cắn chặt môi, xua ý ấy ra khỏi — một buổi chơi của con gái không cần gánh nặng u ám như thế.
Molly từng ngạc nhiên khi được lời mời, Annabel có giải thích rằng lẽ ra cô đã rủ bà Hudson, bà không bận chơi bingo ở trung tâm người cao tuổi tối nay. Molly không biết mình nên vinh hạnh hay bị xúc phạm khi lời mời kia nghe như lựa chọn thay thế. Dù thế nào cô vẫn đồng ý, tận hưởng, cũng cho Annabel một cơ hội thứ hai.
Trước kia cô đã đánh giá Annabel quá tệ, một phần bởi đau lòng khi chứng kiến Sherlock hòa hợp với cô gái – người Molly đã thầm thương trộm nhớ bao năm. phần còn lại, bởi lẽ, đơn giản là Annabel đáng ra phải nằm trong quan tài.
Molly tồi tệ, mẹ cô hẳn sẽ từ mặt biết con gái mình bất lịch sự đến thế. Cô chỉ làm , điều ấy lại càng khiến cô dằn vặt – cô chẳng tưởng tượng nổi sự cô độc khủng khiếp thế nào khi phải sống với cái suy rằng mình không đáng được tồn tại.
Tạo ra một tình bản thân biết chắc chẳng lâu dài – đó là một khó khăn.
“Nhắc lại cho tớ, tại sao chúng lại ở một cái rượu bí mật thế ?”Molly lên tiếng, cúi thấp tránh đụng trần khi bước xuống.
“Sherlock bảo tớ nơi ,” giọng Annabel vọng từ dưới bậc cầu thang, “Anh nói có tìm nó theo địa chỉ , rằng đây là nơi anh trai anh đến tĩnh tâm.”
“Vậy là chúng đang đột nhập,” Molly kết luận, “ăn trộm rượu của người đứng an ninh quốc gia?”
“Chính là kẻ ngăn tớ kết quanh London nhân danh an ninh quốc gia,” Annabel xuất hiện, tay ôm hai chai rượu, “Thế coi như là món nợ nhỏ phải trả cho tớ.”
Molly mỉm .
“Nơi trông cũ kỹ quá, chẳng hợp chút nào với .”
“Mình thà dùng tiền uống rượu cùng Nữ hoàng còn hơn ngồi với một con chuột chết,” Annabel đùa, mắt ngước nhìn trần.
Molly bật thành tiếng, rồi hai người ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ. Ánh sáng lờ mờ hắt ra một vùng ấm áp quanh họ, chút ánh sáng yếu ớt từ cửa vào như lời nhắc nhở sự an toàn – đặc biệt với Molly, người vẫn mang giác mơ hồ rằng ba mươi năm sau mình sẽ bị phát hiện chết trong một rượu như thế .
“Rượu ngon đấy.” Molly ngân nga, ngắm nhãn chai. Annabel cũng gật , rót thêm một ly, chất lỏng đỏ quẩn quanh ngón tay thon mảnh.
“ ra tiền thuế của chúng biến thành rượu cho Mycroft Holmes phiền muộn của .”
Molly mỉm trước khiếu hài hước ấy, cô thầm ước ký ức cái xác của Annabel đừng cứa mãi vào trí nhớ mình nữa. Chỉ một lần thôi, cô Annabel là một người , không phải một “người chết biết .”
Molly ghét cái làn sóng bi thương ùa đến mỗi khi Annabel mỉm . Cô tự hỏi có phải đó cũng là giác Annabel mang trong lòng mỗi khi cố gắng hạnh phúc, cố gắng mãn nguyện – thẳm sâu vẫn biết rằng mình sẽ chẳng bao sự thuộc thế giới .
Họ trò chuyện suốt cả buổi tối, Molly chưa bao thoải mái hơn trong chiếc jumper cùng lớp trang điểm nhạt. Bình thường, chơi với bè cô sẽ chau chuốt hơn nhiều, nhưng khi Annabel gọi, thực ra cô chỉ định nằm dài trên giường, ôm mèo xem hết một mùa Glee. lại, cô vui mình đã đồng ý, chỉ tiếc rằng đã chẳng làm vậy sớm hơn.
Người chết không nào tuyệt vời đến thế.
Trong mắt Molly, Annabel đang sống, thế là đủ.
“Cậu sẽ nhớ tớ chứ?” Annabel khẽ hỏi, giọng vẫn chơi đùa, nhưng không khí bỗng đổi khác. Molly sững sờ, siết chặt ly trong tay.
“Cậu sắp à?”
“Không.” Annabel đáp, đôi mắt lấp lánh như tinh dưới làn nước. Molly nghiêng người gần hơn, cô hẳn sẽ nghe tiếng thầm của sóng vỗ bờ, lạ lùng thay, cơn gió lạnh rờn rợn trên da, ngay trong căn phòng kín không cửa sổ.“Tớ chỉ tò mò thôi, cậu là tớ. Liệu cậu có nhớ tớ… tớ biến mất?”
Molly đổ lỗi cho rượu, thế cô không ra cách Annabel đã sửa lại từ when sang if. Trong men say tiếng khúc khích, Molly đáp lại đầy hứng khởi. Cô lòng, chính cái lòng ấy khiến cô còn sợ hãi hơn.
“Tất nhiên tớ sẽ nhớ. Tối nay tớ đã rất vui, tớ có thêm nhiều buổi như thế với một người . Tớ sẽ nhớ cậu khủng khiếp.”
Sáng hôm sau, Molly Hooper đến chỗ làm với nụ ám ảnh của Annabel Lee còn vương trong tâm trí. nỗi buồn trong đôi mắt cô nhắc Molly nhớ rằng, trong “Thùng rượu Amontillado”, rốt cuộc luôn có kẻ phải chết.