Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngô Sĩ Lam nghi ngờ, chính Hoàng Hùng đã dùng điện thoại của để lừa tiền bạn bè của .
Để tìm thêm thông tin, anh nói mọi kết quả tra Lan Đức .
Khi biết người chị duy nhất bị hại, mà hung thủ có thể là cháu trai mà thương yêu nhất, mặt người đàn ông lập tức tái xanh.
Sự đau đớn tột ông không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ ngồi sụp xuống mà nức nở: “Tại lại thành ra thế này?! Thằng bé đó… nhỏ đến lớn chưa từng xấu cả…”
“Ồ? Thật ?” Lời của Lan Đức Ngô Sĩ Lam chú ý.
“Tuy khi cha mất, tính tình nó có trầm hơn một chút, nhưng thằng bé ngoan ngoãn chăm chỉ, chưa từng người khác phải lo lắng. Mấy người cứ đến trường mà hỏi, ai mà tin được nó có thể ra chuyện vậy?” Lan Đức ngập ngừng, “Hay là… các anh nhầm rồi chăng?”
“Tất cả bằng chứng đều chỉ thẳng vào cậu ta.” Ngô Sĩ Lam lắc đầu, “Trước đó, giữa hai con họ có mâu thuẫn không?”
“Không có đâu, thằng bé hiếu thuận lắm. Trong trí nhớ của tôi, chưa từng thấy nó cãi bao giờ.” Lan Đức khẳng định, “Không thể nào, tôi vẫn không tin…”
Khi phải đối mặt khả năng người thân là tội phạm, lý trí sẽ bị cảm xúc bóp méo. Dù Lan Đức luôn khẳng định cháu không thể là hung thủ, nhưng Ngô Sĩ Lam vẫn thấy trong đó có đáng suy ngẫm.
Trong mắt mọi người, Lan Tú là người nghiêm khắc. khi chồng mất, chối tái hôn, dồn toàn bộ tâm huyết vào việc nuôi dạy con trai. Khi con thi đỗ đại học danh tiếng, còn nghỉ việc để theo con đến trường, chăm sóc .
Những hành động ấy vượt quá giới hạn của tình mẫu tử, mà là biểu hiện của sự kiểm soát cực đoan.
Liệu có phải sự kiểm soát đến ngột ngạt ấy đã dồn con trai đến bước đường , trở thành động cơ Hoàng Hùng ra tay gi//ết Lan Tú ?
Không, chỉ vậy chưa đủ để một đứa con giế//t ch//ết ruột của .
Nếu chỉ là một vụ g.i.ế.c người trong lúc bộc phát cảm xúc, Ngô Sĩ Lam còn có thể hiểu được, nhưng rõ đây là một vụ mưu có chuẩn bị trước hai tháng.
Suốt hai tháng, cậu ta mang quyết tâm giế//t ch//ết ruột của , lại giả vờ là đứa con hiền lành ngoan ngoãn, yên sống chung . Nếu là người thường, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi, hẳn cũng sẽ bị cảm giác sợ hãi và tội lỗi xé nát tinh thần rồi đi.
“ phù hợp những kiểu người đó.” c.ắ.n răng bật ra tiếng xuýt xoa.
Ngô Sĩ Lam biết hắn đang nói , cả hai nghĩ tới đó: Đứa trẻ được mọi người coi là “thiên tài”, thực ra bên trong ẩn chứa một linh hồn lạnh lẽo, một cách phản xã hội đáng sợ.
Theo lý thuyết tâm của Freud, cái mà xã hội gọi là “đạo đức”, thực ra bắt nguồn “ ” trong cách con người.
“ ” hình thành những con người trải qua trong thời thơ ấu, giống một loại thanh âm. Trước khi ta xấu, nó sẽ vang vọng trong đầu ta, nhắc nhở chúng ta không được vậy, một khi ra tay sẽ gây ra hậu quả , đó nội tâm người ác sinh ra cảm giác “áy náy” và “sợ hãi”.
Nhưng “ ” của người mang cách phản xã hội không giống “ ” của người thường. “ ” của họ không nhắc nhở họ trước khi phạm tội, trong họ không tồn tại khái niệm đạo đức, họ càng không biết sợ, cũng không biết hối hận.
Họ có thể tĩnh sống cả đời, giấu giữa đám đông một cách hoàn hảo, hoặc một ngày nào đó, khi có động cơ thích hợp, họ tĩnh g.i.ế.c người mà không mảy may d.a.o động.
“ lần rút tiền cuối , cậu ta hoàn toàn biến mất khỏi tất cả camera giám .” Ngô Sĩ Lam nhún vai: “Đáng ch//ết, kiểu người này lại thường thông minh.”
“Quay lại chuyện t.h.i t.h.ể đi.” nói.
“Nguyên gây t.ử vong là vỡ xương chẩm.” Ngô Sĩ Lam nói, “Tay nắm cửa, đồ vật trong phòng đều bị lau sạch dấu tay. Trên góc nhọn ghế gỗ trong phòng khách có phản ứng dương tính luminol, nhiều khả năng đó là nơi nạn bị sá//t hại. Phần thân dưới và chân có nhiều vết c.h.é.m sâu đến xương, trong miệng vết thương còn tìm thấy mảnh kim loại, pháp y kết luận các vết thương đó được tạo khi nạn t//ử von//g.”
“Cậu ta muốn thâ//y?” kết luận nhanh.
Ngô Sĩ Lam nhìn hắn thật sâu, người sinh ra để cảnh hình sự, thế mà lại lãng phí đời trong trại giam, chuyện này anh đã suy nghĩ hàng trăm lần mà vẫn không thể giải thích nổi.
“Có lẽ là vậy.”
Trong nhà Lan Tú có bếp, nhưng không tìm thấy d.a.o phay, có thể hung thủ đã dùng chính con d.a.o đó để chặt xá//c.
“Có đó lạ.” trầm ngâm, “Qua việc cậu ta mua một số lượng màng bọc thực phẩm và than hoạt tính, rõ ràng kế hoạch ban đầu là giấu x//ác, nhưng thâ//y lại đi ngược hướng đó. Nếu quyết định thâ//y rồi mang từng phần t.h.i t.h.ể ra khỏi nhà, thì đâu cần màng bọc và than hoạt tính nữa. Vậy tại cậu ta lại thâ//y? Cứ cho là quyết định nhất thời đi, lại bỏ dở giữa chừng?”
“Câu này chỉ có cậu ta mới trả lời được.” Ngô Sĩ Lam cười khổ, “Nhưng ở phương hướng khác, chúng tôi có chút tiến triển. khi Lan Tú chế//t, cậu ta dùng danh nghĩa của lừa được không ít tiền, tính sơ qua cũng phải hơn năm mươi vạn. Ngoại trừ ba vạn cuối cậu ta rút tài khoản của Lan Tú , tôi đoán là tiền để cậu ta bỏ trốn, tất cả số còn lại đều được chuyển vào tài khoản khác.”