Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qZOo3A6Nw

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Khi mở mắt lần nữa, tôi đang nằm trong bệnh viện.

Bên cạnh, cô bạn thân Tịch Hoan Hoan mắt đỏ hoe, vừa cầm điện thoại vừa gào lên:

“Cút! Đừng có giả bộ tốt bụng! Nhuận Nhu đã chết rồi! Anh cứ ôm lấy bạch nguyệt quang của mình mà sống tiếp đi!”

“Trần Minh phải không?” – Tôi vừa cất lời mới nhận ra giọng mình khàn đặc và đau rát đến mức khó chịu.

Hoan Hoan nhào tới ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa nói:

“Nhu Nhu, cậu làm tớ sợ chết khiếp! May mà cậu không sao, nếu không tớ nhất định sẽ xẻo tên Trần Minh kia thành trăm mảnh!”

Tôi cố nặn ra một nụ cười, nhưng gương mặt nóng rát như bỏng.

“Hoan Hoan, đừng khóc nữa. Vì một gã cặn bã mà làm khổ bản thân, không đáng đâu.”

“Cậu cũng biết anh ta là đồ cặn bã à? Thế sao còn nhảy vào hố?”

Tôi thở dài một hơi. Dường như những xiềng xích trói buộc tôi bao năm qua đã đứt tung trong khoảnh khắc này.

“Hoan Hoan, tớ muốn ly hôn với Trần Minh.”

“Cậu vất vả lắm mới lấy được anh ta, cậu nỡ à?” – Hoan Hoan ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn tôi như muốn xác nhận lại.

Bàn tay dưới chăn siết chặt, móng tay gần như cắm vào da thịt. Tôi nhếch môi cười, nhưng cười chưa được bao lâu thì nước mắt lại lặng lẽ tràn xuống tới thái dương.

“Anh ta không yêu tớ.” – Tôi nghe chính mình nói ra câu ấy.

“Giờ cậu mới biết sao?!”

“Hôm qua nhà Phương Hiểu cháy, lửa lan sang cả nhà tớ. Tớ vừa tắm xong, ra thì thấy lửa bùng lên, liền chạy khắp các phòng tìm Trần Minh … nhưng lại thấy anh ta ôm Phương Hiểu bỏ đi.”

Tôi nhìn chằm chằm trần nhà. Hình ảnh anh ta bế Phương Hiểu lên xe như tái hiện ngay trước mắt.

Ngực tôi như bị ai bóp chặt, đau đến nghẹt thở.

“Từ đầu tới cuối, anh ta thậm chí không gọi lấy một tiếng tên tớ.”

Giọng tôi đều đều, như thể nỗi đau ấy thuộc về người khác.

Nhưng những vệt nước mắt hằn trên má đã sớm bán đứng tôi.

Hỏa hoạn đấy, dù là người xa lạ cũng phải gọi một tiếng chứ, huống chi tôi còn là vợ anh ta.

Tôi đã thích anh ta suốt bảy năm, vậy mà đến lúc chạy thoát thân, chồng tôi cũng không buồn gọi tên tôi một lần.

Nghe vậy, Tịch Hoan Hoan lập tức bùng nổ:

“Rõ ràng là bọn họ muốn cậu chết! Cậu mà chết, Phương Hiểu sẽ dễ dàng leo lên thay chỗ cậu! Đúng là một đôi cẩu nam nữ! Nếu cậu mà xảy ra chuyện gì, tớ sẽ kéo cả hai xuống địa ngục cùng!”

Cô vừa dứt lời, quay sang nhìn thấy gương mặt tôi thì vội luống cuống lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi:

“Đừng khóc, coi chừng ảnh hưởng vết thương trên mặt. Yên tâm, mấy năm nay tớ mở studio cũng kiếm được chút tiền, mình hoàn toàn có thể chỉnh sửa lại. Tớ nhất định sẽ để cậu xinh đẹp hơn trước gấp bội.”

Tôi sợ cô lo lắng nên gượng cười đáp:

“Ừ, được.”

Hoan Hoan cũng đưa tay lau nước mắt của mình, cười theo:

“Đến lúc đó mình kiếm một người đàn ông tốt hơn, để cho cái tên súc sinh Trần Minh này hối hận cả đời!”

2.

Trần Minh là chồng tôi, chúng tôi mới kết hôn được nửa năm.

Nhưng trước đó, tôi đã kiên trì theo đuổi anh suốt bảy năm trời.

Tôi thích Trần Minh, còn anh thì không thích tôi — điều này, trong mắt những người quen biết chúng tôi, chẳng phải bí mật gì.

Tôi theo đuổi anh bảy năm, còn anh thì theo đuổi Phương Hiểu bảy năm.

Tịch Hoan Hoan từng tức đến phát điên mà mắng tôi:

“Hai người đúng là một cặp chó liếm, sinh ra để xứng đôi vừa lứa!”

Lúc ấy, tôi vẫn tươi cười đáp lại:

“Tớ còn liếm giỏi hơn cả Trần Minh. Phương Hiểu không thích anh ấy, chỉ cần anh ấy quay đầu lại sẽ thấy tớ ngay.”

Cho đến hai năm trước, khi Phương Hiểu bất ngờ kết hôn chớp nhoáng với một người được gia đình mai mối, Trần Minh đã tự nhốt mình trong phòng suốt một tuần.

Còn tôi, cũng ở bên ngoài cánh cửa ấy suốt một tuần.

Một tuần sau, Trần Minh với vẻ mệt mỏi mở cửa, hỏi tôi có muốn làm bạn gái anh không.

Khoảnh khắc ấy, cảm giác của tôi chẳng khác nào hạn hán lâu ngày gặp mưa rào. Tôi không chút do dự, lập tức gật đầu đồng ý.

Hai năm không có Phương Hiểu, anh dường như cũng dần chấp nhận tôi.

Một năm sau, tôi chuyển đến sống chung, tận tâm tận lực chăm lo mọi sinh hoạt của anh.

Rồi chúng tôi tuần tự đưa nhau về ra mắt cha mẹ hai bên, bàn chuyện hôn nhân, và cuối cùng, nửa năm trước, đã cầm trên tay tờ giấy chứng nhận kết hôn.

Tôi tưởng rằng cuộc sống sẽ mãi êm đềm như thế… cho đến ba tháng trước, khi chúng tôi chuyển vào căn nhà mới.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hàng xóm mới, tôi biết mình thua rồi — thua sạch sẽ, thua đến mức không còn đường gỡ.

Tôi hỏi Trần Minh tại sao lại sống cạnh nhà cô ta.

Anh bực bội châm một điếu thuốc, đáp:

“Nhuận Nhu, em phiền quá không? Căn nhà này anh mua từ lâu rồi, làm sao biết được cô ấy ở sát vách?”

Lúc nói câu đó, ánh mắt anh né tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi.

Theo tâm lý học, phản ứng này rõ ràng là đang nói dối.

Nhưng tôi lại tin. Ở trước mặt anh, tôi chẳng còn chút lý trí nào.

Những ngày sau trông thì chẳng khác gì trước đây, nhưng lại như thể mọi thứ đã đổi thay.

Anh vốn 7 giờ rưỡi mới ra khỏi nhà đi làm, nay thành 7 giờ đúng, nói là để tranh chức trưởng phòng.

Anh vốn mưa gió thế nào cũng đưa đón tôi đi làm, giờ thì biến mất khỏi cổng công ty.

Anh bảo, vì tương lai của chúng tôi, anh phải nỗ lực hơn để thăng chức tăng lương.

Còn hỏi tôi có đi lại một mình được không, nếu không anh sẽ gọi xe cho.

Tôi cười, từ chối:

“Người lớn rồi, em tự về được.”

Tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn — là từ hai tháng trước.

Hôm đó tôi mua một bộ bát đĩa cho nhà, đi ra điểm nhận hàng, bà chủ tiệm cười nói với tôi:

“Sao không nhờ chồng cô mang về? Anh ấy vừa đi khỏi đấy, còn giúp hàng xóm cô xách mấy thùng hàng cơ mà!”

Khi ấy tôi chẳng phân biệt nổi bà ấy chỉ vô tình buột miệng, hay là đang thương hại mà nhắc khéo tôi.

Tôi ôm thùng bát đĩa nặng trĩu trở về nhà, thấy chồng mình đang ngồi trên sofa, mải mê chơi game.

Áo khoác của anh vắt hờ trên móc ở cửa, mùi tiểu mộc lan nhàn nhạt len vào mũi khiến tôi bỗng khựng lại.

Nghe tiếng mở cửa, Trần Minh vẫn không ngẩng đầu:

“Vợ về rồi à? Hôm nay mình ăn gì? Anh đói quá.”

Dòng suy nghĩ của tôi lập tức bị kéo trở lại.

Tôi đặt thùng xuống đất, tiếng “bang bang” vang lên, rồi bình thản hỏi:

“Hôm nay anh có giúp nhà bên lấy hàng không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, không bỏ qua bất cứ biểu cảm hay động tác nào.

“Em theo dõi anh à?” — Anh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng qua sự thất vọng.

“Vợ ơi, sao em lại trở thành như thế này?”

Phản ứng của anh ta còn gay gắt hơn tôi tưởng, tôi nghiến răng, thái dương giật thình thịch.

“Trần Minh.”

Tôi gọi thẳng cả họ lẫn tên, gương mặt anh thoáng khựng lại, cảm xúc đứt đoạn rõ rệt.

Tôi thay dép, ngồi xuống bên cạnh như thể chẳng có chuyện gì, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng:

“Em theo dõi anh làm gì? Chỉ là lúc nãy về, hàng xóm bảo anh giúp nhà bên lấy hàng thôi.”

“Anh tiện đường lấy đồ, thấy có gói của Tiểu Hiểu thì mang về luôn.” – Anh vừa chơi game, vừa khó chịu giải thích.

“Lần sau lấy hàng thì hỏi em một tiếng. Cái thùng này em vác về cũng nặng lắm.” – Tôi tìm cho anh một bậc thang để xuống nước.

Anh chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, như thể điều đó quá quen thuộc. Bao năm nay, bất kể anh làm gì, tôi đều nuốt xuống mà chịu đựng.

Tịch Hoan Hoan từng bảo, rùa nhẫn nhịn cũng không bằng tôi. Cô ấy nói đúng.

Nhưng giờ, tôi bỗng thấy mệt mỏi với kiểu sống này.

“Vợ à, bao nhiêu thịt trên người em đúng là phí, cái thùng bé tí cũng không vác nổi. Thôi, lần sau đồ to thì đưa anh, anh đi lấy cho.”

Anh lúc nào cũng vậy. Trước đây, tôi vẫn nghĩ mình mập, học vấn không cao, dáng người chẳng mấy hoàn hảo…

Về sau, tôi học được một từ mới trên mạng — người ta gọi đó là PUA.

Tôi cao 1m68, nặng 50kg, thật sự không như anh ta nói là “mập”.

Tôi không buồn đáp, quay vào phòng ngủ.

Ngoài phòng khách, Trần Minh vẫn gọi với:

“Vợ ơi, anh đói rồi, mau nấu cơm đi.”

Lần đầu tiên, tôi chẳng muốn trả lời. Mùi tiểu mộc lan ấy vẫn lẩn quẩn nơi chóp mũi, bàn tay cầm điện thoại của tôi siết chặt.

Họ phải gần nhau đến mức nào mới có thể dính mùi nước hoa của cô ta? Là ôm nhau… hay là thứ gì khác?

Tôi không kìm được suy nghĩ lung tung, cũng chẳng ngăn nổi cơn giận đang bùng lên. Nhưng xen lẫn cơn giận ấy, là một khoảng trống hoác mênh mông trong lòng.

Yêu một người đàn ông không yêu mình… thật sự là chuyện chẳng có gì hay ho.

Tôi mở điện thoại, đặt mua một chiếc camera siêu nhỏ.

Bên ngoài, có lẽ Trần Minh đợi lâu quá nên mất kiên nhẫn, bước đến mở cửa phòng ngủ.

“Vợ? Em sao vậy?”

Tôi quay đầu lại, khẽ mỉm cười:

“Chồng à, hôm nay em hơi mệt, mình đặt đồ ăn ngoài nhé?”

Trần Minh cau mày, nhìn tôi thật lâu mới đáp:

“Ừ thì được, nhưng đừng ăn đồ ngoài nhiều. Em xem, dạo này bụng dưới của em lộ ra rồi kìa.”

Tôi đưa tay chạm vào bụng, bất chợt nảy ra một ý nghĩ:

“Biết đâu em đang mang thai thì sao?”

“Không thể nào!” – Trần Minh gần như buột miệng nói ra ngay.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi lại:

“Sao lại không thể?”

Anh im lặng, cau có vò đầu, rồi quay người bỏ đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương