Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BIGaA8h1s

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

11

Tôi bị đuổi ra khỏi văn phòng viện trưởng.

Ngay trưa hôm đó, nhận được thông báo sa thải.

Cùng lúc đó, khoa tim mạch được điều xuống một người mới làm trưởng khoa.

Người đó trông khoảng hơn 30 tuổi, mắt híp lại khi nói chuyện, cả người toát ra vẻ thâm sâu khó đoán.

Vừa bước đến bàn tôi, anh ta cười khẩy:

“Trưởng khoa Trần – à không, giờ nên gọi là Trần Phong.”

“Phiền anh nhanh chóng thu dọn hết đống đồ vô dụng này, tôi còn phải làm kế hoạch báo cáo.”

Tôi chẳng buồn ngẩng đầu:

“Chắc anh phải thất vọng rồi, vì 6 giờ chiều nay tôi vẫn còn một ca mổ.”

Hắn khựng lại, rồi phá lên cười.

“Ha! Trần Phong, tôi phải nói sao với anh đây? Sớm biết Vương ca không động được, anh còn cứ cố tình chống lại, giờ bị đuổi rồi, lại còn kiếm cớ ở lại?”

Tôi cất bút đi:

“Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi chưa thảm đến mức phải bám víu nơi này. Chỉ là – ca phẫu thuật chiều nay chỉ có tôi mới làm được.”

Tân trưởng khoa khịt mũi cười khinh bỉ:

“Thôi đi, tưởng xuất thân y học gia đình thì ghê gớm lắm hả? Tôi nói cho anh biết – tôi là du học sinh, tiến sĩ 44 tuổi từ hải ngoại về đấy!”

“Chúng ta là lần đầu gặp mặt – và có thể là lần cuối.”

“Tôi không muốn làm to chuyện, nên mong anh biết điều một chút, đừng bám dai quá, được chứ?”

Tôi chẳng buồn để tâm đến mấy lời đó, tiếp tục xem hồ sơ ca mổ của ông cụ Chu vào chiều.

Nhưng hắn rõ ràng đã mất kiên nhẫn, dần mất kiểm soát.

“Anh bị làm sao thế? Dây dưa như đàn bà vậy à?!”

Tôi bình thản đáp:

“Tôi nói rồi, ca mổ chiều nay rất quan trọng, chỉ mình tôi có thể làm. Không tin thì anh cứ đi hỏi Vương Kiện.”

“Đi hỏi cái đầu anh ấy! Anh biến cho tôi nhờ được không?!”

12

Vì tôi kiên quyết không rời đi, tên trưởng khoa mới mất kiên nhẫn, ngay trước mặt tôi gọi điện cho Vương Kiện.

“Vương ca, Trần Phong nó bám chặt không chịu đi, phải làm sao đây?”

Sau khi cuộc điện thoại kết thúc chưa được bao lâu, bảo vệ đã tới.

Họ khuyên tôi đừng làm lớn chuyện, dù sao cũng đã bị sa thải rồi, “người đi trà nguội”, hòa nhã rời đi thì ai cũng dễ sống.

Tôi cũng không muốn lôi quá nhiều người vào chuyện này, tránh gây phiền phức cho người khác.

Thế là tôi chỉ nói với tên trưởng khoa mới một câu cuối cùng:

“Ca mổ lúc sáu giờ chiều nay tôi làm xong sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không dây dưa. Anh cũng không thiệt gì khi để tôi nán lại một lúc.”

Nhưng tên trưởng khoa mới lại la lối:

“Anh bớt dài dòng cho tôi nhờ! Anh ở lại thêm phút nào là khiến tôi khó chịu thêm phút đó!”

“Không chịu đi đúng không? Bảo vệ, đuổi hắn ra ngoài cho tôi!”

Tôi chỉ đành bình tĩnh nói rõ:

“Bệnh nhân ca mổ chiều nay là cha của người giàu nhất tỉnh này, một ca phẫu thuật để giữ mạng, vô cùng quan trọng. Tôi khuyên anh đừng làm bậy, tự rước phiền phức vào thân.”

“Hừ, để được bám trụ lại đây, cái lý do nào anh cũng dám bịa.”

“Tôi là Tần Thủy Hoàng, mau chuyển tiền cho tôi! Các người tin tôi hay tin hắn? Đừng ngơ ngác nữa, mau đuổi hắn đi!”

Kết quả là, tôi vẫn bị đuổi khỏi bệnh viện, hồ sơ giấy tờ bị tên trưởng khoa mới ném tứ tung xuống đất.

Hắn chỉ thẳng vào mặt tôi mà cười nhạo:

“Loại người không biết xã giao như anh, cả đời này cũng khó mà ngóc đầu lên nổi. Cút đi!”

13

Để không làm chậm trễ ca mổ của ông cụ Chu vào buổi chiều, tôi đành gọi điện cho thư ký Tiểu Lưu.

Tôi giải thích sơ qua tình hình hiện tại.

Tiểu Lưu tức đến mức giận tím mặt, lập tức chạy đến bệnh viện.

Anh ta kéo tôi xông thẳng vào phòng viện trưởng, suýt nữa đã tẩn cho Vương Kiện một trận ra trò.

May mà bảo vệ ngăn lại được.

Thấy Tiểu Lưu xuất hiện, Vương Kiện hoảng đến mức toát mồ hôi, vội vàng hỏi có chuyện gì.

Tiểu Lưu chỉ tay vào mặt hắn, giọng đầy sát khí:

“Chiều nay sáu giờ ông cụ nhà chúng tôi còn một ca phẫu thuật, anh mà dám để xảy ra vấn đề gì, tôi lột da anh!”

Vương Kiện trợn mắt nhìn về phía tôi.

Chưa kịp nói gì, tên trưởng khoa mới cũng chạy đến, mặt khinh khỉnh:

“Ai mà mổ tim mạch liên tiếp hai lần? Tôi vừa xem bệnh án của người họ Chu, căn bản không nghiêm trọng đến mức phải mổ, thậm chí không cần động dao!”

“Các người là ai? Tại sao lại giả mạo làm cha của tỷ phú? Rốt cuộc định giở trò gì?!”

Lời này khiến sắc mặt của Vương Kiện lập tức thay đổi.

“Cái gì?! Giả mạo à?!”

Hắn quay ngoắt sang nhìn tôi và Tiểu Lưu.

“Được lắm, hóa ra mấy người là một phe với viện trưởng cũ? Giả danh thân phận để gài tôi hả?!”

“Lần trước chuyện chen ngang, nếu không phải… không phải vì tôi không biết gì, là trưởng khoa Hàn tự ý sắp xếp, thì người bị đuổi lúc đó chính là tôi rồi!”

“Lần đó là các người bày trò gài bẫy tôi, đúng không?!”

Tôi bật cười khẩy, chất vấn hắn:

“Vương Kiện, anh diễn cái gì vậy? Chúng tôi đâu có ghi âm quay video đâu.”

“Chuyện do chính anh sắp đặt, giờ lại đẩy hết lên người khác, anh không thấy ngượng à?”

“Cậu đừng giở trò gài bẫy tôi, tôi nói sự thật thôi!”

Vương Kiện cố sức chối tội, vừa nói vừa định gọi bảo vệ đuổi chúng tôi ra ngoài.

Tiểu Lưu lúc này không nhịn được nữa, giận dữ hét lớn:

“Tôi xem ai dám động vào!”

Sau đó, anh ta rút điện thoại ra, gọi đi một cuộc:

“Xin hỏi, là Tổng Giám đốc Lưu phải không? Tôi là Tiểu Lưu – thư ký của ngài Chu Diễn.”

“Ông cụ nhà chúng tôi có vấn đề về tim mạch, cần phẫu thuật tại bệnh viện, nhưng hiện tại có một viện trưởng họ Vương đã sa thải bác sĩ phẫu thuật chính của chúng tôi.”

“Ca phẫu thuật này chỉ có bác sĩ đó mới làm được, xin ngài lập tức đến ngay.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, sắc mặt của Vương Kiện lập tức trở nên do dự.

Hắn nhìn sang tên trưởng khoa mới:

“Không phải cậu nói là giả mạo à?”

Tên trưởng khoa mới há hốc miệng, nói không ra câu:

“Cha của người giàu nhất tỉnh sao có thể không nằm phòng VIP được chứ… nên tôi mới cảm thấy…”

“Cậu cảm thấy?”

Vương Kiện tức đến nghẹn họng, lập tức quay đầu nhìn Tiểu Lưu.

“Anh… anh vừa gọi điện cho ai vậy?”

Tiểu Lưu cười lạnh, giọng chẳng mấy thân thiện:

“Đợi một lát rồi tự anh sẽ biết.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương