Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Hotgirl mạng Tô Uyển Ngọc bị tạm giam vì liên quan hàng loạt hành vi phạm pháp.”
“Lâm Tương Niệm chính thức tiếp quản Trình Thị, tái cấu trúc thành Tân Niệm Group.”
Tôi đứng trên tầng cao nhất của Tập đoàn Tân Niệm, phóng tầm mắt bao quát cả thành phố.
Châu Thì Viễn từ sau lưng tiến đến gần tôi: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.”
“Không, mọi thứ chỉ vừa bắt đầu.” Giọng anh nhẹ nhàng, khiến người ta bất giác ngây ngẩn trong giây lát.
Tôi quay lại nhìn anh: “Ý anh là gì?”
Anh cười đầy bí ẩn: “Rất nhanh thôi, em sẽ biết.”
Hôm tổ chức đại hội cổ đông xong, tôi đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà Tân Niệm, xoa xoa hai bên thái dương. Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang dần buông.
Điện thoại bỗng rung, Châu Thì Viễn gửi tọa độ — chính là bệnh viện tư nơi tôi từng làm tạp vụ.
Khi đẩy cửa bước vào bệnh viện, mùi thuốc khử trùng quen thuộc ùa về, gợi nhớ vô vàn kỷ niệm. Phía cuối hành lang, văn phòng viện trưởng vẫn sáng ánh đèn ấm áp, tay nắm cửa buộc một dải lụa màu champagne.
Khoảnh khắc tôi mở cửa, cả hô hấp như ngưng trệ.
Căn phòng vốn đầy ắp hồ sơ nay được cải tạo thành nhà kính hoa, 36.000 đóa hồng trắng dưới ánh trăng tựa dải ngân hà.
Những mẫu dụng cụ y tế tôi từng lau chùi, nay biến thành khung đỡ cành hoa — ống nghe quấn quanh những cành linh lan, kẹp phẫu thuật nâng đỡ đóa uất kim hương, ngay cả cây lau nhà cũ của tôi cũng cắm đầy hoa hồng xanh băng lấp lánh.
“Anh đã cải tạo cả bệnh viện sao?” Giọng tôi run run.
Châu Thì Viễn bước ra từ giữa những đóa hoa, áo blouse trắng được thay bằng bộ vest đen cao cấp, trên ngực còn gắn một tấm thẻ nhân viên vệ sinh: “Anh chỉ tái thiết lại tòa nhà này thôi.
Mỗi viên gạch, mỗi tấm kính em từng lau ở hành lang đều được giữ nguyên…” Anh đưa tay chạm vào vết xước trên cửa sổ, nở nụ cười rạng rỡ: “Đây là vết hằn hôm em làm ngày đầu, bị xe đẩy y tế va vào.”
Mắt tôi nóng lên, bỗng chú ý đến những dải ruy băng bạc buộc trên tất cả hoa hồng.
Tôi tiện tay cầm một đóa, liền thấy nét chữ quen thuộc: “Ngày 3/7, lúc cô ấy cúi xuống lau vết cà phê, hàng mi ánh lên những tia sáng vụn.”
“Đây là…” Tôi run rẩy lật xem thêm nhiều nhãn khác.
“Trong những ngày em làm tạp vụ, anh viết không biết bao nhiêu mẩu nhật ký quan sát.” Anh mở một ngăn tủ bí mật, trong đó chi chít những cuốn sổ tay chất đầy cả mảng tường. “Em nói muốn âm thầm khảo sát hoạt động bệnh viện, nên ngày nào anh cũng qua camera dõi theo em.”
Nước mắt tôi rơi xuống dải lụa bạc, làm nhòe những dòng ngày tháng đầy mực. Những khoảnh khắc tủi nhục mà tôi nghĩ mình phải nuốt vào trong, hóa ra anh đều âm thầm khắc ghi thành vần thơ.
“Tại sao?”
“Vì từ giây phút em quỳ lau sàn nhưng vẫn hiên ngang ngẩng đầu, anh đã muốn dâng cả thế giới dưới chân em.” Anh bất chợt quỳ một gối, mở lòng bàn tay đưa ra chiếc nhẫn kim cương được cắt thành hình… cây lau nhà.
“Lâm Tương Niệm, em có nguyện để anh trở thành người đặc biệt nhất với em không?”
Trên trần nhà bỗng đổ tuyết xuống, tôi mới nhận ra toàn bộ mái vòm là màn chiếu hologram.
Bông tuyết xuyên qua đôi tay đang đan vào nhau, đọng lại trên sàn, ghép thành dòng chữ “Marry Me” rực sáng.
Góc tường nơi tôi từng co ro lau sàn, nay có mô hình thu nhỏ — cô gái mặc đồng phục tạp vụ đang cài cà vạt cho chàng trai mặc vest.
“Đôi mắt của mô hình…” Tôi cúi sát nhìn, trong đồng tử hai hình nộm lại là ảnh chụp của chúng tôi.
Châu Thì Viễn đeo nhẫn cho tôi: “Tòa nhà này đã sang tên em, nhưng không phải làm tài sản thương mại.”
Anh ấn remote, toàn bộ tường kính hóa thành màn hình, vô số gương mặt bệnh nhân nghèo hân hoan nở nụ cười.
“Mà là bệnh viện ung thư đầu tiên trên thế giới được miễn phí toàn bộ — lấy tên mẹ em để đặt.”
Tôi ngẩng đầu, ngay chính giữa màn hình là hồ sơ bệnh án cuối đời của mẹ. Năm xưa, tôi dốc sức kiếm tiền mong xây một bệnh viện từ thiện, nhưng chẳng kịp thực hiện.
Giờ đây, trên ô “người hiến tặng” ghi rõ ràng mấy chữ “Quỹ Từ Thiện Lâm Tương Niệm”.
“Hai năm qua, anh đã âm thầm thu mua ba mươi công ty dược, cuối cùng đưa chi phí thuốc điều trị ung thư về mức 1% ban đầu.” Anh dịu dàng hôn lên ngón tay đang run rẩy của tôi.
“Tương Niệm, em phụ trách chữa lành tâm hồn, anh phụ trách chữa khỏi thể xác. Được không?”
Tôi vừa khóc vừa bật cười, chợt trông thấy phần lót áo vest của anh có gì lạ.
Tôi kéo mở vạt áo, thì tại vị trí tim, anh đã khâu mảnh đồng phục vệ sinh màu xanh đậm của tôi vào vạt áo của bản thân — chính là bộ đồ bị Tô Uyển Ngọc giẫm bẩn ngày ấy.
“Anh cần giữ nó cạnh tim, để không quên em đã đau đớn thế nào.” Yết hầu anh run khẽ. “Giờ, nó nhắc anh rằng em xứng đáng được hạnh phúc đến nhường nào.”
Ánh trăng bất ngờ rực sáng, tất cả tòa nhà biểu tượng trong thành phố đồng loạt chiếu lên màn trình diễn ánh sáng.
Từ hành lang bệnh viện nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu đến tòa nhà Tân Niệm, từng khung hình lấp loáng, tái hiện câu chuyện của chúng tôi.
Khung hình cuối cùng dừng lại ở cảnh quay từ camera — anh cúi người nhặt tờ giấy tôi dùng lau nước mắt, lén kẹp vào sổ làm việc.
“Mỗi mẩu giấy em vứt đi, anh đều làm thành hoa bất tử.” Anh chỉ vào chiếc tủ thủy tinh ở góc tường, nơi ngàn đóa pha lê lưu giữ những mẩu giấy thấm vệt nước mắt. “Lâm Tương Niệm, nước mắt em trân quý vô cùng. Anh sẽ dùng cả đời để bảo đảm em không phải rơi lệ vì đau khổ nữa.”
Tôi kiễng chân, đặt nụ hôn lên đôi môi đang run nhẹ của anh.
Giữa biển hồng, bỗng vang lên đoạn ghi âm ngày đầu tôi làm tạp vụ:
“Viện trưởng, nhân viên vệ sinh mới ngất trước cửa phòng anh!”
“Mau chuẩn bị nước đường!”
“Nhưng viện trưởng, anh ôm cô ấy đi nghỉ thế này không đúng quy trình…”
“Tránh ra, đây là người tôi yêu!”
Hôn lễ được ấn định vào đêm Giáng Sinh, tổ chức ngay tại bệnh viện mà Châu Thì Viễn đã cải tạo lại cho tôi.
Khi thử váy cưới, lần đầu tôi trông thấy bản kế hoạch đám cưới, suýt làm đổ cà phê lên tài liệu.
“Anh định làm đám cưới trong bệnh viện hả?” Tôi nhìn anh không tin nổi.
Anh đang giúp tôi buộc dải lụa sau lưng váy, nghe thế thì mỉm cười: “Đây là nơi câu chuyện của chúng ta bắt đầu.”
Đầu ngón tay anh lướt nhẹ qua tấm lưng trần của tôi, giọng anh chan chứa dịu dàng vô hạn.
“Vả lại, anh có một bất ngờ muốn dành cho em.”
Ngày cưới, tôi đứng trước gương lớn trong phòng thay đồ. Trong gương, tôi khoác chiếc váy cưới được thêu từ 36.000 cánh hồng, tất cả đều lấy từ căn phòng hoa mà anh cầu hôn tôi.
Chuyên viên trang điểm đang cài lên cổ tôi chiếc vòng kim cương có tạo hình đuôi khăn lau, do chính anh đặt làm riêng cho hôn lễ.
“Cô Lâm, anh Châu dặn cô xem thứ này.” Trợ lý vội vã bước vào, đưa cho tôi chiếc máy tính bảng.
Trên màn hình là một bản đề án kinh doanh. Thì ra Châu Thì Viễn mượn danh tổ chức hôn lễ, mời các tổng giám đốc tập đoàn y tế hàng đầu thế giới đến.
Anh dự định công bố việc thành lập Liên minh Y tế Toàn cầu ngay tại đám cưới, còn tôi sẽ là Chủ tịch liên minh này.
“Thiệt tình, ngay cả hôn lễ cũng tính toán kỹ lưỡng…” Tôi không nhịn được cười.
Khi tôi khoác tay bố tiến vào lễ đường, liền sững sờ bởi khung cảnh trước mắt. Hành lang bệnh viện ngày nào biến thành con đường đầy ngôi sao, hai bên phòng bệnh thành phòng VIP.
Châu Thì Viễn đứng ở cuối đường, khoác bộ lễ phục chỉnh sửa từ áo blouse trắng, trên ngực vẫn gắn tấm thẻ tạp vụ lấp lánh dưới ánh đèn.
“Em đồng ý.” Chúng tôi gần như đồng thanh đọc lời thề hôn lễ.
Lúc trao nhẫn, vòm trần của lễ đường đột ngột mở ra, vô số máy bay không người lái ghép thành dòng chữ “Liên minh Y tế Toàn cầu chính thức thành lập.”
Anh ghé tai tôi khẽ nói: “Em yêu, đây là quà cưới của chúng ta.”
Tôi cấu nhẹ vào anh: “Anh giỏi tính toán thật.”
Anh cười, đặt nụ hôn lên môi tôi: “Đây gọi là vợ chồng đồng lòng.”
Ngày khánh thành Bệnh viện Ung thư miễn phí, tôi diện bộ váy “Đôi Cánh Thiên Thần” do chính Châu Thì Viễn thiết kế.
Chiếc váy có họa tiết cấu trúc phân tử thuốc chống ung thư, khi gặp nắng sẽ phản chiếu bảy sắc cầu vồng.
“Chủ tịch Lâm.” Thư ký đưa lịch trình, “Viện trưởng Châu dặn cô nhớ chú ý an toàn.”
Tôi nheo mày: “Lại trò quỷ quái gì nữa đây?”
Khi buổi lễ khai mạc diễn ra được nửa, tôi chuẩn bị cắt băng khánh thành thì bỗng nghe một tiếng hét thất thanh. Có người mặc áo blouse trắng lao lên sân khấu, cầm trên tay một ống tiêm.
“Lâm Tương Niệm, cô mau chết đi!” Anh ta gào điên dại: “Chính cô đã khiến gia đình tôi tan nát!”