Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi lặng lẽ mở camera điện thoại, quay lại cảnh họ đang đổ thuốc trừ sâu vào ly sữa chuẩn bị cho tôi.
“Con bé đó chết đi thì số tiền một triệu kia đều là của Thiên Tứ chúng ta!”
“Nó chết cũng chẳng sao, coi như cho nó đi cưới ma, có người bầu bạn dưới âm phủ!”
Tôi nhìn hai con người mà mình gọi là cha mẹ suốt mười mấy năm nay, vui vẻ bước ra khỏi bếp như thể đang chuẩn bị cho con trai một cuộc sống vinh hoa, còn con gái thì chỉ đáng chết.
Người phụ nữ từng ôm tôi vào lòng, còn không quên nhắc đứa con trai đang nằm trên ghế sofa chơi game:
“Con à, sữa trong bếp là chuẩn bị cho chị con, con đừng có động vào nhé!”
Thế nhưng Tạ Thiên Tứ lại thấy hứng thú sau khi nghe mẹ dặn.
Hắn lén lút thừa lúc ba mẹ không để ý, lẻn vào bếp, đem ly sữa mà ba mẹ hắn dày công chuẩn bị cho tôi đổ vào ba chiếc cốc khác.
Sau đó hắn mang ly cốc vào nhà vệ sinh, múc một ly nước bồn cầu vàng khè, bỏ sữa bột quá hạn vào đó khuấy đều.
Chẳng mấy chốc, một ly “đồ uống đặc chế” có màu sắc giống hệt sữa đã được pha xong.
“Cái thứ như mày mà cũng xứng uống sữa à? Uống nước bồn cầu của mày đi!”
Tôi lặng lẽ chứng kiến tất cả, rồi cất điện thoại vào túi, giả vờ như vừa mới về đến nhà, mỉm cười nói:
“Ba mẹ ơi, con về rồi!”
Trên bàn ăn, ba mẹ tôi cầm điện thoại của tôi, nhìn tin nhắn trúng số đi đi lại lại, cười đến mức miệng không khép lại nổi.
Ba nói ngày mai sẽ bỏ 5 triệu tệ mua biệt thự đắt nhất ở huyện cho Thiên Tứ.
Mẹ thì nói sẽ mua chiếc siêu xe đời mới nhất cho nó với 5 triệu còn lại.
Họ đắm chìm trong giấc mộng giàu sang chỉ sau một đêm, háo hức vẽ ra viễn cảnh cuộc sống quý tộc của gia đình “ba người”.
Tôi im lặng, nâng ly “sữa” trước mặt – ly nước bồn cầu pha sữa bột hết hạn mà Tạ Thiên Tứ cố tình chuẩn bị cho tôi – uống cạn trong một hơi.
Ba mẹ thấy tôi uống xong, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Tôi viện cớ bảo còn quần áo cũ dưới gầm cầu cần lấy, rồi rời khỏi nhà.
Họ tưởng tôi đã uống sữa có pha thuốc độc, chắc chắn sẽ chết giữa đường.
Nhưng tôi lại rõ ràng thấy, qua tấm kính cửa sổ, bóng ba người họ đang giơ ly uống sữa đầy sung sướng.
Tôi đưa đoạn video quay lại toàn bộ sự việc cho điều tra viên xem — trong đó ghi lại rõ ràng bằng chứng ba mẹ tôi âm mưu sát hại tôi, cuối cùng lại tự rước lấy cái chết bởi chính hành vi ngu xuẩn của con trai họ.
Vài ngày sau, viên cảnh sát lớn tuổi tìm tôi, nhẹ giọng thông báo:
“Tạ Thiên Tứ không qua khỏi. Đã tử vong do tai nạn.”
Tôi chỉ thấy buồn cười.
Hắn không bị trúng độc chết — mà chết vì chính sự ngu xuẩn của mình.
Sau khi hoàn tất toàn bộ bản ghi lời khai, cảnh sát tập hợp tất cả bằng chứng, trình lên tòa.
Vụ án cuối cùng cũng có kết luận.
Tôi không phải là hung thủ, và sẽ sớm được trả tự do.
Rời khỏi đồn cảnh sát, ánh nắng rực rỡ rơi xuống người tôi, ấm áp đến lạ.
Lúc làm thủ tục hủy hộ khẩu cũ, tôi đã chính thức đổi tên cho mình.
Từ nay tôi không còn là “Chiêu Đệ” nữa.
Tôi nhìn vào ba chữ Tạ Noãn Dương trên căn cước mới, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
Tháng Chín, tôi lên chuyến tàu đến đại học mà mình hằng mong ước.
Trong ký túc xá, khi các bạn cùng phòng lần lượt giới thiệu bản thân rồi quay sang hỏi tôi:
“Cậu tên gì thế?”
Tôi mỉm cười, nụ cười chân thành từ tận đáy lòng:
“Noãn Dương. Vì tớ sinh ra vào một ngày tràn ngập ánh nắng ấm áp.”