Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 14

Khi tôi tới khách sạn Lai, cấp ba đã đến. Có lớp trưởng tổ chức, người cũng coi như hòa thuận, là tim tôi không đây, không chủ động tham gia cuộc trò chuyện của người, thỉnh thoảng khi có người nhắc đến tôi, thì tôi cười đáp lại đôi câu.

tồn tại của tôi trong lớp vốn không cao, ngoại trừ thành tích hơi tốt hơn một chút, dường như chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào – ồ, tôi đã từng thay mặt cả lớp biểu diễn trên sân khấu trong hội diễn Nguyên Đán.

“Tử Minh.” Lớp trưởng đã uống chút rư/ợu, có lẽ thấy tôi bên cạnh không năng , nên đã chủ động chuyện tôi về buổi hội diễn Nguyên Đán đó: “Hôm nay khách sạn này và cậu khá là có duyên đấy, khi đó không phải cậu có giấc mơ âm nhạc à, anh em còn nhớ cậu đã một bài hát do cậu sáng tác lên app âm nhạc đó, tên là “Lai ”, khi đó cậu đã đàn hát bài này trên hội diễn Nguyên Đán, rất nhiều cô dưới sân khấu như có trong mắt vậy.”

Vậy ư?

Năm nay tôi 25 tuổi, đã sắp tốt nghiệp cấp ba 7 năm rồi, tôi đã không nhớ còn từng có giấc mơ như vậy. Dù thì ngành nghề như nhạc sĩ quá xa vời thực tế, cũng đã rất lâu rất lâu rồi tôi chưa chạm đàn guitar.

“Đúng rồi.” Lớp trưởng bắt mở chủ đề: “Cậu không nhớ à? Cậu cũng chẳng chịu xem tin tức cả, có một nữ vô cùng nghiêm túc lại bài hát của cậu, tôi nhớ rất rõ, bởi vì định vị của cô ấy là trường của chúng , số người theo dõi có một cậu.”

Tôi thật không nhớ rõ chuyện này, hoặc là , có lẽ khi đó tôi không hề chú ý đến.

Trong lòng tôi còn đang chứa những chuyện khác, tôi mỉm cười chiếu lệ, nâng cốc lớp trưởng.

“Chúng có thể tốt nghiệp cũng không dễ dàng .” Có người cảm khái: “Nhớ mấy năm đó trường luôn có sinh nhảy lầu, là áp lực tập lớn, mắc trầm cảm. Có một người tôi nhớ rất rõ, chuyện xảy ra là sau khi lớp chúng tôi tốt nghiệp, là một nữ sinh, cũng dùng lý do này để thoái thác, bố tôi vừa vặn làm việc bệ/nh viện, tôi là khi đưa đến khắp người cô đó là vết thương lẫn s/ẹo, quần áo không đủ che thân…”

“Chuyện này trường của chúng còn ít ?” Lớp trưởng thở dài: “May là không mà đổi cả tốp ban lãnh đạo, những người ban chẳng phải là đám cặn bã .”

“Nào.” Người khác lại mời rư/ợu lớp trưởng: “Mời lớp trưởng Mã Thừa Bác chính trực của chúng !”

Trong tiếng cười vang, người lại bắt chia sẻ câu chuyện của riêng , có một người không tại cứ nhất định muốn nghe bài hát tôi đàn hát năm đó.

Tôi đã nhiều năm không nhập tài đó, người đang hưng phấn, tôi đã thử hai lần mật mã sai, ngược lại là lớp trưởng, rất sảng khoái bấm mở danh sách lưu bài hát của , bấm mở bài hát tôi tự sáng tác hồi cấp ba đó, “Lai ”.

Bài hát sáng tác rất ngây ngô, không đến nỗi x/ấu hổ, ít nhất nghe ấm áp và tỏa sáng hơn tôi của hiện tại, có lẽ là khi đó chưa trải qua tà/n nh/ẫn của xã hội. người cũng ngân nga hát theo, dường như thật có cảm xúc như quay lại thời niên thiếu.

Tôi cũng có hơi tò mò nên đã tìm ki/ếm tài năm đó của , ấn xem.

Lác đ/á/c có hơn 10 fan, có một số là tài chính thức, còn có một số là trước kia, phần lớn là quen mắt, có một tài cuối cùng kia, tôi không quen , tên là “Niên Niên Hữu ”, hình đại diện là một quả cam, đã không online rất nhiều năm.

Tôi ấn trang chủ của cô ấy, sạch sẽ, không có cả, lại động thái của tôi.

Khi đó tôi còn rất trẻ trâu, không có phải là tuổi dậy thì hay không mà khi bài hát tiên “Lai ”, chú thích là: “, là từ có ngụ ý hay nhất trong tim tôi, tặng cho mỗi người nghe bài hát này.”

Hát xong bài hát, lớp trưởng lập tức vỗ tay, tôi: “Tôi nhớ ra rồi, cô tên Niên Niên Hữu ấy lúc gọi là , tôi khi đó còn cảm thấy kỳ lạ, cái tên này mà giống tên thật như thế, nào có ai ký tài này mà dùng tên thật chứ…”

“Lớp chúng có ai tên à?” Một khác suy nghĩ: “Tôi không có ấn tượng hết.”

? Cái tên này nghe quen lắm á.” Có người nhíu mày trong tiếng ồn ào, hồi lâu sau mới : “Nữ sinh nhảy lầu của trường chúng hồi xưa đấy, lớp 11, tên .”

Trong bữa tiệc linh đình tiếng người huyên náo, giọng của cậu lại lọt tai tôi một cách dễ dàng, vừa rõ ràng vừa chói tai. Như thể một đám sương m/ù nào đó đột nhiên bị x/é tan, xâu chuỗi thời gian 7 năm, dễ dàng đ/á/nh thức một số ký ức còn sót lại.

Điện thoại đột nhiên rung cái.

Tôi cúi nhìn, là một đang làm việc bệ/nh viện gửi tin nhắn cho tôi.

“Lão Lục, cô tên lúc trước cậu nhờ tôi điều tra thực không tìm , trong phòng bệ/nh của bệ/nh viện chúng tôi có một bệ/nh nhân tê , tôi mới nhớ ra cô ấy nhảy lầu thành người thực vật 7 8 năm trước, người nhà dường như là di dân, cũng không có ai từng tới thăm cô ấy.”

“Cậu cũng phí ICU đấy, thật mấy năm trước khi không liên hệ người nhà của cô ấy, bệ/nh viện đã kiến nghị đưa cô ấy đi, sau này dường như chuyện cô ấy nhảy lầu đã tra ra có người gây , còn là giáo viên nào đó trong trường của cô ấy… tóm lại là do bác sĩ Thôi phụ trách chữa trị cho cô ấy năm đó đã giúp cô ấy lấy tiền bồi thường làm chi phí điều trị, nên bệ/nh viện để cô ấy lại đây.”

“Thế chuyện này cũng đã mấy năm rồi, sức khỏe của cô này xưa giờ tệ, mấy ngày trước còn có thông báo bệ/nh tình nguy hiểm, đoán chừng không chống đỡ bao lâu nữa, tôi cũng không có phải là người cậu muốn tìm hay không.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương