Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lạch cạch!
Chiếc ly trong tay tôi theo tiếng rơi xuống, vỡ thành mảnh rơi đầy sàn. Nỗi đ/au như xuyên qua trái tim, bất giác ùa tới, tôi ôm đầu, hít thở dồn dập, cảnh tượng trước lần lượt chớp nháy, một khuôn nào đó như ẩn trong bóng tối từ nhiều về trước dần dần mơ hồ, cuối cùng dừng hình ảnh cô ấy tôi hôm nay.
Dư, Dư, Dư… của tôi là Dư, ý nghĩa là dư thừa.
Tại không phải ý nghĩa có dư.
Tặng cậu , vui .
Chữ Duyệt có ngụ ý tốt nhất trong lòng tôi, gửi tặng tất cả những ai nghe hát .
… Duyệt.
Thực ra tôi cũng biết đ/á/nh đàn, tôi còn họ , chín bỏ làm mười tôi cũng là một nửa tiểu thịt tươi.
– Nặn kem đ/á/nh răng cho .
Chỉ cần gương thôi ?
Ừm, chỉ cần cái là đủ.
…Đợi tới đón tôi.
Đợi tới đón tôi.
Tôi bất ngờ đứng dậy, vơ áo khoác trên lưng ghế, không màng tiếng gọi không hiểu mô tê gì của bạn học phía sau, bước lớn lao ra khỏi khách sạn. Vừa đúng giờ cơm, trên đường xe tới xe lui như nước chảy, vô cùng tắc nghẽn, gió lạnh cuốn sạch mưa nhỏ liều mạng chui vào cổ áo của tôi.
Điện thoại rung không ngừng, tôi không hề để ý.
Tôi nhớ tới đó, tôi đang học lớp 11, trong nhà không đồng ý sau tôi học chuyên ngành âm nhạc, cảm không có tương lai. Tôi không bị thuyết phục, vẫn kiên trì tự học phổ nhạc, lớp trưởng nói tôi hy vọng tôi biểu diễn trong hội diễn Nguyên Đán, sau tôi đồng ý, lần trốn tiết tự học tối đến phòng học không của trường học luyện tập.
Có một ngày tôi một cô gái ngồi ở bên ngoài phòng học, trời rất lạnh, quần áo của cô ấy rất mỏng, tay ửng đỏ, co ro , giống như đang tìm ki/ếm thứ gì đó ở trong cặp sách.
Tôi vốn dĩ muốn rời đi nhưng cô ấy dường như đang khóc, có thứ gì đó lấp lánh rơi xuống mu bàn tay của cô ấy, giọt giọt.
Thế là tôi đã dừng bước, quay đi về phía cô ấy: “Bạn học, cậu thế?”
Cô ấy nghe tiếng tôi bỗng r/un r/ẩy, khuôn giấu sau mái tóc, ôm cặp sách càng ch/ặt hơn, không nói gì.
Tôi suy nghĩ, tìm tòi trong cặp sách, hồi lâu cũng không tìm gì, chỉ sờ m/ua ở nhà ăn trong trường học, và một túi khăn giấy.
Tôi cũng ngồi xuống, đưa một tờ giấy cho cô ấy: “Cho cậu .”
Cô ấy dường như đang quan sát tôi qua bóng râm, hồi lâu mới nhận lấy khăn giấy, lí nhí nói: “Cảm ơn.” Một lúc sau, cô ấy hỏi tôi là ai, tôi nói tôi là học sinh lớp 11, , sau đó hỏi ngược cô ấy gì.
Cô ấy im lặng hồi lâu: “Tớ… tớ Dư, Dư trong dư thừa.”
Cô ấy không chịu nói cho tôi đầy đủ, tôi cũng không để tâm, chỉ cười cười: “Ai nói dư sẽ là dư thừa chứ? Tại không phải ý có dư?”
Cô ấy hơi nghiêng đầu tôi, tôi chỉ đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, đồng rất sạch sẽ, quanh mắt đỏ ửng.
Có lẽ là quá nhàm chán, tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, hỏi cô ấy rốt cuộc vậy, cô ấy trả lời rất khẽ: “Quên mang sách, giáo viên bảo tớ đi tìm, không tìm không quay về.”
Giáo viên cấp ba của chúng tôi có vài là như vậy, tôi còn là học sinh cũng cảm rất cạn lời, nhưng không thể nói thêm gì, chỉ có thể như đùa giỡn mà hỏi cô ấy: “ quên sách? Tôi thường quên tập thôi.”
“Tớ…” Cô ấy mở miệng: “Trí nhớ của tớ không tốt, xin… xin lỗi…”
Tôi nhất thời không biết nói gì mới phải: “Cậu xin lỗi tôi làm gì? Trí nhớ không tốt cũng không phải chuyện gì lớn, sau nếu như cậu không nhớ thì có thể ghi .” Nói xong, tôi lấy trong túi đưa cho cô ấy: “Cái cho cậu, đừng buồn bã nữa.”
Sau đó cô ấy nhận lấy , tôi còn nói cô ấy, gần đây tôi đã sáng tác một hát là “Lai Duyệt”, ý nghĩa là “vui vẻ nhé”, có thể đàn cho cô ấy nghe.
Ngày đó, trong gió thu lạnh lẽo, tôi khe khẽ ngâm nga hát hát, mắt cô ấy sáng bừng, nói tôi: “Lợi hại quá.”
Tôi có hơi ngại ngùng: “Tôi chỉ viết chơi chơi thôi, bây giờ còn viết mấy hát, đăng app, mặc dù đoán cũng không có ai nghe cả.”
Trước đi, tôi còn nói cô ấy: “Hội diễn Nguyên Đán tôi cũng sẽ hát hát , cũng coi như tôi chúc cậu vui vẻ ngày.”
Nhưng sau đó tôi cũng không gặp cô ấy nữa, tôi đã quên cô ấy.
Trí nhớ của con thật kỳ lạ.
Điều đối tôi mà nói là một chuyện nhỏ nhoi không đáng nhắc đến, tặng cô ấy một câu chúc phúc “chúc cậu vui vẻ ngày” không mấy quan trọng, trong thời gian 7 đó, tôi chưa mở app âm nhạc đó, tôi đã từ bỏ guitar, không trở về trường cấp ba, cũng không hề nhớ tới mùa thu đó, nhớ tới cô gái ngồi bên ngoài cửa phòng học.
Trí nhớ của con thật kỳ lạ.
Khoảnh khắc tôi nghĩ đến “Cô ấy là Duyệt ?”, đêm khuya yên tĩnh lạnh lẽo ấy, ngay cả ánh trăng trong veo rơi vào trong mắt cô ấy, cùng khăn giấy bị cô ấy bóp nhăn nhúm, còn có không quá đẹp kia, cảnh cảnh rõ ràng hiện ra trước tôi.
tôi nói “tôi cũng biết đ/á/nh đàn guitar”, cô ấy đã tôi chăm chú, tôi chọn gương cho cô ấy, cô ấy nói muốn chàng trai đàn guitar, tôi m/ua tặng cô ấy cuốn sổ nhỏ cô ấy vui mừng đến độ bay bay mái tóc, hàng chữ cô ấy viết nét trên gương, còn có tôi bị bệ/nh, cô ấy mang nước tới cho tôi.
Hóa ra tất cả mọi thứ có nguyên nhân kết , tôi cho biết tôi là vì là m/a, tôi cho ghi gương là vì tiện lợi, tôi cho thích Thần, còn muốn dẫn đi xem concert của cậu ta, tôi cho , tôi cho …
– Tại tôi có thể quên mất .