Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g74MprWoc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

5.

Đột nhiên, sự xuất hiện của người giao thư phá vỡ sự yên tĩnh ban trưa.

“Ôn Mục! Có ai là Ôn Mục không? Giao thư bảo đảm, cần chính chủ ký nhận!”

Tôi thoáng căng thẳng, bước đến nhận lấy bì thư in logo trường đại học – vừa nhìn đã đoán được bảy tám phần.

Người giao hàng mỉm cười thân thiện, chúc một câu:

“Chúc mừng cô gái, đỗ đại học nhé!”

Cả dãy hành lang lập tức rộn ràng.

Các cô chú hàng xóm ùa ra chúc mừng liên tục, khiến người đưa thư suýt nữa không chen nổi ra ngoài.

Tập Khê Trình nghe động, chỉ thở dài một hơi.

Mẹ cậu ta – không nói lời nào, chỉ rầm một tiếng đóng sập cửa.

Cả toà nhà như rung lên một nhịp.

Bố mẹ tôi thì mừng rỡ ra mặt, tay chân phấn khích đến mức suýt múa lân luôn:

“Cuối cùng cũng không phụ công những năm tháng học hành vất vả!”

“Hôm nay khỏi nấu cơm, mình ra ngoài ăn mừng đi con ơi!”

Không có ai chen ngang, không drama, không đối đầu…

Mùa hè này, nhất định sẽ thật tươi đẹp và trọn vẹn.

Tin Tập Khê Trình vì yêu mà quyết định thi lại chẳng mấy chốc lan khắp thị trấn.

Từ người quen đến người lạ, ai cũng nghe qua ít nhiều, lời ra tiếng vào, người khen người chê, đủ cả:

Trong nhóm lớp cũng chẳng yên. Chủ đề “Khê Trình thi lại” cứ nổi lên từng đợt như thủy triều:

“Ủa thiệt hả? Qua chuẩn đại học top đầu rồi mà vẫn thi lại á? Tao mà được điểm đó là mẹ tao cười tới Tết.”

“Nó tưởng dễ chắc? Học lại không đơn giản đâu, mệt tới mức chó cũng không thèm quay lại.”

“Tôn trọng lựa chọn của người ta đi.”

“Tôi nghe nói càng học lại càng rớt.”

“Một năm mà, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Mình chỉ cần có đại học để học là đủ vui rồi.”

Ở trường, Tập Khê Trình và Hàn Tinh vẫn là hai cái tên nổi như cồn.

Đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng phải nhắc khéo:

“Mấy trò đừng học theo hai bạn đó nhé. Làm gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ.”

Trong giờ nghỉ ở lớp học lái xe, tôi ngồi tán gẫu với nhỏ bạn thân.

Cuộc sống của tôi, rốt cuộc đã bước sang một trang mới — không còn là nhân vật phụ trong câu chuyện của người khác nữa.

Ai ngờ… Tập Khê Trình lại tự tìm tới tôi.

Chẳng đầu chẳng đuôi, cậu ta xông thẳng vào, mặt hầm hầm, giọng gay gắt:

“Ôn Mục! Có phải cậu cố tình khoe khoang để chọc tức tôi không?!”

Tôi đang nắng nóng đến choáng đầu, thật sự không có tâm trạng dây dưa.

“Cậu phát điên cái gì vậy?”

 

Tập Khê Trình mồ hôi đầm đìa, nhìn tôi như thể tôi là kẻ thù giết cha:

“Hôm đó cậu đứng ngoài cửa, chắc chắn nghe hết rồi đúng không?

Chuyện nhà tôi, chính cậu tung lên nhóm lớp phải không?!

Cậu còn muốn cản tôi thi lại, phá chuyện tôi với Tinh Tinh!

Tôi nói cho cậu biết — tôi không bao giờ thích cậu.

Trong lòng tôi chỉ có Tinh Tinh. Dù thế nào, tôi cũng sẽ đến được bên cô ấy.”

Tôi uống một ngụm nước, để cơn bực tức trôi xuống, rồi mới đáp:

“Tập Khê Trình, cậu không ở nhà ôn thi mà chạy đến đây làm trò gì thế?

Việc cậu thi lại hay không liên quan gì tới tôi?

Cậu yêu ai, ở bên ai, liên quan gì tới tôi?

Hôm đó ở nhà cậu, người đứng hóng chuyện ít nhất cũng mấy chục người.

Dựa vào đâu cậu đổ cho tôi là người tung tin?”

“Với lại, thi đại học năm nay đâu chỉ có mỗi mình tôi đậu đại học?

Cậu quên rồi sao?

Nhà cậu còn chuẩn bị sẵn cả tiệc mừng nhập học, thông báo hết cả xóm, vậy mà giờ quay ra đổ lỗi cho tôi ư?”

“Bây giờ tiệc mừng không tổ chức nữa, người ta hỏi tới thì chẳng lẽ không ai thấy lạ?”

“Chưa kể, trường đang thống kê thông tin trường – ngành của từng học sinh, cậu không biết à?”

Nghe tôi nói vậy, Tập Khê Trình khựng lại, thoáng thất thần.

Từ nhỏ đến lớn, cậu ta luôn là người “không bao giờ bị bỏ lại phía sau”.

Còn bây giờ, những chuyện mà người khác đều nắm rõ — cậu ta lại không biết gì.

Thế giới hiện thực, đúng là tàn nhẫn.

Bạn thân tôi đứng bên cạnh, không nhịn nổi mà lên tiếng thay tôi. Giọng con bé đầy bênh vực:

“Tập Khê Trình, giờ cậu nổi tiếng lắm đấy. Cả trường ai mà không biết tên cậu.”

 

Ngay cả giáo viên chủ nhiệm — người từng dạy biết bao học sinh giỏi — cũng tiếc nuối đến mức phải đích thân đến tận nhà hỏi thăm tình hình.

“Tập Khê Trình, đừng để sau này phải hối hận.

Kỳ thi đại học là một trong những bước ngoặt thay đổi số phận.

Nhưng ai cũng cần hiểu rõ năng lực của mình.”

“Nếu cảm thấy khó theo lại chương trình, thì học một trường cao đẳng có đầu ra tốt, sau này học liên thông cũng không muộn. Cậu nên cân nhắc kỹ.”

 

Nhưng Tập Khê Trình hoàn toàn không lọt tai bất kỳ lời khuyên nào.

“Mấy chuyện của tôi, không cần ai lo! Tôi tuyệt đối không học cao đẳng.

Tôi nhất định sẽ thi đậu 985. Đến lúc đó, trường mình nhất định sẽ tự hào về tôi!”

 

Trong suốt kỳ nghỉ hè, trước thềm nhập học, cậu ta không hề đi học thêm, cũng chẳng ôn luyện gì nghiêm túc.

Ngoài việc rúc trong nhà cả ngày, thì chỉ thấy cậu ta dính lấy điện thoại, gọi video với Hàn Tinh suốt đêm.

Đến nước này rồi, cậu ta không thể để người trong lòng xem thường mình — cho nên… dù thế nào cũng phải giữ lấy chút “tôn nghiêm” cuối cùng.

6.

Mùa hè oi ả nhanh chóng khép lại.

Tôi chính thức bước qua cánh cổng đại học.

Mọi thứ đều mới mẻ và thú vị — bạn bè mới, môi trường mới, kiến thức mới.

Tôi chăm chỉ đi học, thường xuyên lui tới thư viện, cuối tuần thì cùng bạn bè đi du lịch, đôi lúc tranh thủ làm thêm.

 

Cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua, lúc nào cũng bận rộn.

Ban đầu là bận rộn đầy hào hứng, sau đó là bận đến mức chẳng kịp biết mình bận cái gì — rồi dần bước vào giai đoạn thực tập.

Kết quả học tập của tôi rất tốt, còn được xét tuyển thẳng lên thạc sĩ.

Nhưng tôi lại thật sự thích đi làm.

Nhận được lương thực tập đầu tiên, tôi lập tức mua quà tặng bố mẹ.

 

Không ngờ lại vô tình gặp… Tập Khê Trình — cùng lên chung một chuyến xe ghép.

Cậu ta học lại được một năm, cuối cùng cũng thi vào lớp luyện thi tốt nhất thành phố.

Thành tích khá nên được miễn học phí, còn nhận thêm một khoản học bổng khá hậu hĩnh.

Vừa nhận được tiền, việc đầu tiên cậu làm là mua quà tặng Hàn Tinh — nét mặt không giấu được vẻ hạnh phúc.

 

Thế nhưng, ở trường cũ, cái tên Tập Khê Trình đã sớm thành đề tài bàn tán.

Câu chuyện “vì yêu mà học lại” bị lôi ra làm gương ngược, ai cũng lấy cậu ra để cảnh tỉnh người khác.

Người nhìn cậu thì ít, người nhìn cậu như khỉ trong lồng kính thì nhiều.

Vì không chịu nổi ánh mắt bàn tán, cậu ta quyết định chuyển lớp, xin vào một lớp luyện thi khác.

Mỗi dịp cuối tuần, Hàn Tinh sẽ gọi điện kể cho cậu ta nghe về cuộc sống đại học, về giảng đường, bạn bè, sự tự do và cả những ước mơ rộng mở.

Cả hai như một đôi “uyên ương khổ mệnh”, cách xa mà vẫn tình thâm.

Ban đầu, Tập Khê Trình cũng rất chăm chỉ.

Nhưng… giữa những trang đề thi nhàm chán, làm sao có thể so được với một tin nhắn ngọt ngào từ người yêu?

Hàn Tinh thông minh, xinh đẹp, lại chăm chỉ hết mực.

Mỗi ngày đều có người đứng đợi dưới ký túc xá để tặng hoa, gửi thư, có cả những chàng trai điều kiện gia đình tốt, ngoại hình ổn, tính cách hài hước.

Bảo không động lòng thì đúng là nói dối.

Nhưng cô ấy vẫn từ chối từng người một, không lưu luyến, không chần chừ.

Cái thứ tình cảm mù quáng được ướp sẵn từ thời cấp ba, đến giờ… thuốc mê cũng sắp hết hiệu lực rồi.

“Tập Khê Trình, cậu cố gắng học đi. Tớ đợi cậu ở Đại học N.”

Câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy xa cách.

Tập Khê Trình rõ ràng cảm nhận được sự lạnh nhạt từ người yêu.

Nhưng khoảng cách địa lý quá xa, cậu ta cũng chẳng làm gì được ngoài bất lực.

 

Lớp luyện thi thì áp lực nặng nề, bài vở chồng chất.

Mà Tập Khê Trình thì thường xuyên xin nghỉ — bị xem là “dị biệt”, là kẻ không nghiêm túc.

Giáo viên chủ nhiệm liên tục gọi vào phòng nói chuyện riêng.

Thành tích của cậu ta vốn không tệ, nhưng cũng chẳng đủ xuất sắc để được “đặc cách”.

 

Kỳ thi thử đầu tiên, Tập Khê Trình nghiêm túc làm bài, cảm thấy tự tin vô cùng:

Mấy câu này đều là dạng từng học rồi, đề quen tay, làm vèo vèo.

Nếu cứ giữ phong độ này đến kỳ thi thật thì chắc chắn sẽ có kết quả rực rỡ.

Nghĩ thế, cậu ta lại càng lơ là hơn.

 

Khi hai người không còn đi chung một con đường nữa, thứ duy nhất Tập Khê Trình có thể dùng để kết nối với Hàn Tinh… là điểm số.

Nhưng thời gian càng trôi, cậu ta càng thấy khó khăn.

Những câu từng làm được giờ đã lờ mờ, còn những câu chưa từng hiểu thì vẫn… mịt mù như cũ.

Thế là cậu ta lại tự an ủi mình:

“Chẳng qua là chưa bắt đầu ôn nghiêm túc thôi. Đợi khi tập trung thật sự, mình nhất định sẽ làm được.”

Kết quả: từ điểm chuẩn đại học top đầu, tụt xuống sát mức của các trường đại học tầm trung.

Thế nhưng cậu ta chẳng thấy lo, ngược lại còn tự tin quá mức:

“Đến ngày thi thật, mình sẽ là ‘ngựa ô’!

Mình sẽ khiến tất cả mọi người phải nhìn mình bằng con mắt khác!”

Mẹ Tập Khê Trình ban đầu còn giận đến phát điên.

Nhưng sau khi xem điểm thi thử đầu tiên khá tốt, bà ta liền “xoay chiều” ngay, bắt đầu hy vọng:

“Nếu được như thế này thật, thì chẳng mấy chốc con sẽ vào được trường danh giá rồi…”

Cuối cùng, kỳ thi đại học năm ấy… Tập Khê Trình thất bại.

Thậm chí còn tệ hơn cả năm trước.

Tùy chỉnh
Danh sách chương