Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ánh nhìn mang theo chút tán thưởng, nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đeo cặp lên lưng rồi quay người bước đi.

Kỳ nghỉ hè sau đó, tôi vừa chờ giấy báo trúng tuyển, vừa học lái xe.

Ở kiếp trước, cả mùa hè của tôi đều bị cuốn vào mối quan hệ giữa Tập Khê Trình và Hàn Tinh.

Tôi giúp họ giấu giếm mối quan hệ, che đậy chuyến du lịch tốt nghiệp của họ mà gia đình không hề hay biết.

Còn kiếp này?

Tôi sẽ dành toàn bộ thời gian và sức lực… cho chính mình.

Tập Khê Trình vẫn chưa nộp nguyện vọng đại học, lén giấu cả bố mẹ chuyện mình định thi lại.

Mẹ cậu ta vẫn chưa biết gì, còn đang hí hửng chuẩn bị tiệc mừng trúng tuyển, đi khắp nơi khoe khoang chờ ngày có giấy báo nhập học.

Ở thị trấn nhỏ thế này, chuyện có con đỗ đại học là chuyện lớn — mấy đứa học giỏi luôn trở thành tâm điểm chú ý.

Mẹ Tập Khê Trình vui quá hóa kiêu, đi đâu cũng hỏi han người ta theo kiểu nửa vồn vã, nửa châm chọc:

“Nhà chị thi được bao nhiêu điểm thế?”

“Học cao đẳng cũng được mà, học nghề sớm đi làm sớm, tốt chứ sao.”

Đến lượt tôi, bà ta cũng chẳng ngại ngần:

“Mục Mục được bao nhiêu điểm vậy? Con gái mà, có cái bằng đại học là được rồi, sau này dễ kiếm chồng.”

Tôi sững người.

Không ngờ một người làm nghề “trồng người”, lại có thể buông ra câu nói như vậy.

Ngay tại khoảnh khắc đó, tôi không biết phải đáp lại thế nào cho phải.

Mẹ tôi vội vàng bước tới giải vây:

“Mục Mục thi cũng tạm được thôi, miễn là con bé thấy vui là được rồi.

Mà phải chúc mừng Khê Trình trước đã, đúng là giỏi thật đấy! Hình như là người đạt điểm cao nhất năm nay thì phải?”

Trên đường về nhà, mẹ dặn tôi:

“Đừng có khoe khoang trước mặt người khác.

Lúc người ta đói, mình ăn cũng nên nhẹ tay nhẹ miệng một chút, đó là phép lịch sự tối thiểu.”

“Thi xong rồi thì nghỉ ngơi đi, đừng so đo làm gì.”

Hôm sau, mẹ đưa tôi đi đăng ký học lái xe.

Cũng trong ngày hôm đó, Tập Khê Trình lên đường đi du lịch.

Bố mẹ cậu ta không ngăn cản gì nhiều, sẵn sàng rút tiền cho con đi chơi.

Chỉ tò mò hỏi một câu: “Đi với ai thế?”

Tập Khê Trình liền công khai luôn – bạn gái của mình.

Khi biết bạn gái là Hàn Tinh – cô bé học giỏi lại xinh xắn, bố mẹ cậu ta vui đến mức gần như muốn mở tiệc ăn mừng.

Cả hai quay sang tra hỏi đủ kiểu như tra hộ khẩu.

Nhưng Tập Khê Trình thì không muốn bị can thiệp quá nhiều:

“Bố mẹ, sau này con sẽ học đại học cùng Tinh Tinh, rồi tốt nghiệp thì kết hôn.

Mấy chuyện này bố mẹ đừng hỏi nữa, sau này sẽ đưa cô ấy về ra mắt.”

Mẹ cậu ta nghe xong thì… nổi trận lôi đình:

“Mới tí tuổi đầu mà đã quên mẹ rồi đấy à? Còn chưa cưới mà đã hắt hủi nhà này rồi đấy!”

Tập Khê Trình đương nhiên quá hiểu tính mẹ mình.

Cậu ta chỉ cười nhẹ:

“Tinh Tinh là cô gái tốt nhất mà con từng gặp. Không ai có thể so sánh được, chỉ có mẹ là giống cô ấy một chút.”

Nghe vậy, mẹ cậu ta bắt đầu giở bài “người từng trải”, dạy dỗ con trai với giọng từ tốn nhưng đầy ngụ ý:

“Mới vừa tốt nghiệp, yêu đương gì tầm này. Con còn chưa từng yêu ai, làm sao biết cái gì là tốt nhất?

Mẹ không cấm con yêu đương, nhưng phải biết điểm dừng.”

Tập Khê Trình hiểu ngay — lời ấy chính là sự đồng ý ngầm.

Đã được mẹ bật đèn xanh, bố lại càng dễ chiều.

Quả nhiên, ông bố liền rút hẳn tiền riêng đưa cho cậu ta tiêu xài thoải mái.

4.

Vừa tiễn Tập Khê Trình ra khỏi cửa, thì cô giáo chủ nhiệm gọi điện đến.

“Đây có phải phụ huynh của Tập Khê Trình không ạ? Em ấy đã đủ điểm vào đại học top đầu rồi, xin xác nhận lại có thực sự muốn thi lại không?”

Mẹ cậu ta vừa nghe thấy từ “thi lại” (phục độc), mặt mũi lập tức đen sì, tưởng là… cuộc gọi lừa đảo.

Bà ta cúp máy cái rụp, lẩm bẩm chửi thề, còn định chặn số.

Đến khi bình tĩnh đọc lại nhật ký cuộc gọi, nhận ra đó đúng là số của cô giáo chủ nhiệm, bà mới hoảng đến run cả tay.

“Cô giáo ơi… có nhầm lẫn gì không ạ? Con trai tôi học giỏi lắm, kiểu gì cũng vào đại học tốt mà, sao lại đi thi lại chứ?!”

Sau khi xác nhận đến lần thứ n rằng đúng là “cục cưng bảo bối” nhà mình vì yêu mà quyết định thi lại, mẹ Tập Khê Trình tức đến mức… rủa sạch họ hàng tám đời của Hàn Tinh.

 

Bố cậu ta thì luống cuống như gà mắc tóc, vội vã gọi điện nhờ vả khắp nơi, còn sốt sắng gọi con trai về ngay lập tức.

Tiếng ồn ào từ nhà họ Tập vang khắp tầng lầu.

Những gia đình từng bị mẹ Tập mỉa mai, giờ thi nhau ló đầu ra hóng biến, ai cũng vờ vô tình nhưng mắt thì sáng như đèn pha.

“Bố mày vừa nhờ người chọn ngành học cho mày xong, sao mày không đăng ký?

Hạn nộp nguyện vọng qua chưa? Còn kịp bổ sung không?”

Mẹ cậu ta thì điên cuồng đi lại quanh nhà, nóng như lửa đốt.

“Có phải con nhỏ Tinh Tinh gì đấy dụ dỗ mày không?! Con bé đó đưa mày đi sai đường rồi!”

“Chia tay ngay! Tao nói một lần là đủ! Con gái nhà lành ai mà trơ tráo như nó?!”

Tôi vừa từ trung tâm dạy lái xe về, đang thong dong lái xe điện vào sân thì… thấy hành lang nhà mình đông như hội chợ.

Yên tĩnh một cách kỳ lạ – không giống chút nào với phong cách ngày thường của khu này.

Và rồi — mẹ Tập Khê Trình hùng hổ lao ra, vừa bước vừa chỉ tay vào mặt tôi mà chửi bới um trời.

“Ôn Mục! Có phải… có phải con cũng đồng lõa giấu chuyện này không?!”

Mẹ Tập Khê Trình vừa xông ra đã va trúng tôi. Bầu không khí lập tức ngượng ngùng đến nghẹt thở.

“Ôn Mục, dì từng đối xử tệ với con sao?

Sao con có thể nhìn thằng Khê Trình tự hủy tương lai mà không ngăn nó chứ?!”

Mẹ tôi nhanh chóng chắn trước mặt tôi, giọng đanh lại:

“Chuyện nhà chị liên quan gì đến con gái tôi? Tránh ra cho tôi!”

Nhưng mẹ Tập Khê Trình vẫn không chịu dừng. Mắt long sòng sọc, nhất quyết trút giận bằng cách mắng nhiếc tôi không biết điều, không có lương tâm.

 

Người trong khu nhà nghe ầm ĩ, càng lúc càng tụ lại đông hơn.

Chẳng cần hỏi nhiều, ai cũng ngầm hiểu đầu đuôi sự việc là gì.

Mỗi người góp một câu châm chọc:

“Sinh viên đại học à? Bây giờ thì ngay cả cơ hội vào trường cũng chẳng còn nữa.”

“Còn trách ai nữa chứ? Tự mình làm tự mình chịu thôi!”

Mẹ Tập Khê Trình giận đến mức gào thét như người mất trí, quên luôn cả thân phận giáo viên, suýt nữa thì lao vào đánh người thật.

Đúng lúc đó — Tập Khê Trình quay về.

“Mẹ! Mọi người đang làm gì vậy? Sao lại có đám đông tụ tập trước cửa nhà mình?”

Mẹ cậu ta như vớ được cọng rơm cứu mạng, chạy tới túm lấy tay con trai mà khóc như mưa:

“Con mau nói với mọi người là con không thi lại đi, là cô giáo nhầm lẫn thôi đúng không con?”

Tập Khê Trình vội vàng dỗ dành bố mẹ, cũng khéo léo đẩy đám đông ra xa. Nhưng đúng lúc ấy — mọi người mới phát hiện ra cậu ta đang dắt theo một cô gái xinh xắn đi phía sau.

Người chưa vào nhà, mà tin tức thì đã truyền khắp phố.

Tiếng mẹ cậu ta la hét vẫn vang rõ qua khe cửa:

“Mẹ đã dốc công dạy dỗ, còn chạy vạy giúp con chọn trường, chọn ngành. Đây là cách con trả ơn mẹ sao?”

“Bây giờ con đi tìm giáo viên ngay! Xem có cách nào để vớt vát được không!”

Nhưng Tập Khê Trình chỉ hờ hững gạt tay mẹ ra, nét mặt chẳng có chút áy náy.

Ngược lại — cậu ta cười dịu dàng, vòng tay ôm lấy cô gái kia, vẻ mặt như đang đứng giữa sân khấu:

“Trang trọng giới thiệu với mọi người, bạn gái của con — Hàn Tinh.”

Mẹ cậu ta như bị sét đánh ngang tai.

Cơn giận dồn lên tim, mắt trợn ngược, người run lên bần bật — ngất lịm ngay tại chỗ.

Bố Tập Khê Trình hoảng hốt đỡ vợ ngồi xuống ghế.

Cả hai người nhìn cậu con trai mà trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn, nghe lời, một lúc lâu không nói nổi câu nào.

“Con… con thật sự đã trưởng thành rồi.”

Tập Khê Trình gật đầu, ánh mắt kiên định:

“Con đã đủ tuổi trưởng thành. Quyết định thi lại lần này là con đã suy nghĩ rất kỹ.

Con nhất định sẽ học cùng trường đại học với Tinh Tinh.”

“Chỉ cần thêm một năm thôi. Một năm sau, con chắc chắn sẽ đạt điểm cao hơn.

Năm nay đã vượt chuẩn đại học top đầu rồi, thì năm sau… con sẽ vào trường danh tiếng. Tương lai sẽ khác!”

Cậu ta nói như thể đang đọc diễn văn trước hội trường, khí thế bừng bừng, đầy mộng tưởng và tự tin.

“Con không muốn sống một đời bình bình, cứ rập khuôn theo con đường mà bố mẹ đã vạch sẵn.

Con còn trẻ, nên được phép cố gắng vì điều mình muốn. Đúng hay sai, một năm sau sẽ có câu trả lời.”

Một bài hùng biện hừng hực “nhiệt huyết tuổi trẻ” khiến Hàn Tinh đứng bên cạnh cũng rưng rưng cảm động.

“Em tin anh. Có chí thì nên!”

… Chà, nghe quen quá nhỉ?

Mấy câu này nghe đâu giống sao y bản chính từ buổi lễ tuyên thệ trăm ngày trước kỳ thi đại học.

Nhìn cảnh tượng ấy, mẹ Tập Khê Trình cuối cùng cũng buộc phải chấp nhận sự thật.

Bà là người từng trải, và cũng hiểu rõ con trai mình hơn ai hết.

Bà biết rõ: thành tích năm nay là may mắn cộng với bùng nổ tạm thời.

Muốn lặp lại được kỳ tích ấy… rất khó.

Một năm nữa, chưa chắc điểm số đã bằng — nói chi đến vượt.

Bà nghẹn lời, định nói lại thôi.

Một nửa trong bà cảm thấy tự hào vì con trai đã có chí hướng.

Một nửa khác thì không khỏi lo lắng cho giấc mơ quá viển vông của nó.

Nhưng chuyện đã đến nước này, bà cũng chỉ có thể lựa chọn — lặng lẽ đứng sau, ủng hộ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương