Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

“Uyển Nhi à, Cố Viêm chỉ là trẻ người non dạ nên mới không kiềm chế được cảm xúc.

Nhưng nó vừa đẹp trai lại kiếm được tiền, tính nóng một chút cũng không sao, cưới về rồi em từ từ dạy nó.”

“Đều là người một nhà, hà tất phải làm khó nhau.

Em cũng không còn trẻ, phụ nữ càng lớn tuổi càng khó lấy chồng.

Cứ kéo dài thế này, đến Cố Viêm mà em cũng không lấy nổi.”

“Bị bắt là chuyện của nó.

Mẹ chồng em là phụ nữ nhà quê, chưa học hành, tất nhiên sẽ nóng nảy hồ đồ, mới làm chuyện vừa rồi.

Giờ bà ấy đã biết sai.”

“Nghe lời bác, mỗi bên nhường một bước.

Nhà họ Cố bỏ qua chuyện em khiến Cố Viêm bị bắt, em cũng bỏ qua chuyện hôm nay.

Đợi Cố Viêm ra, chúng ta tổ chức đám cưới, sống vui vẻ, sang năm sinh cho nó một thằng cu mập mạp, đời này coi như viên mãn.”

Tôi nhìn bà bác đang ra sức khuyên nhủ, trong lòng chỉ thấy lạnh lẽo.

Tôi không hiểu nổi lòng ghen tị của con người sao lại sâu độc đến thế.

Chỉ vì bà ta ghen với tình cảm của bố mẹ tôi, nên mới đẩy tôi xuống hố lửa.

Nghĩ kỹ lại những chuyện đã xảy ra, mỗi lần nhà tôi gặp vận xui đều thấp thoáng bóng dáng bà ta.

Ngay cả chuyện tôi và Cố Viêm xem mắt cũng là do họ cố ý — một người tham tiền mai mối hai vạn, một người muốn lấy vợ, còn tôi thì mất mạng oan.

Nếu không có ký ức kiếp trước, có lẽ tôi cũng sẽ như bố mẹ, tin rằng bà ta thật lòng tốt với tôi.

“Bác à, nếu bác thấy Cố Viêm tốt thế, đợi nó ra bác gả chị họ cho nó đi.

Chị còn hơn tôi hai tuổi, đàn ông tốt nên ưu tiên cho chị.”

“Sao được chứ, Cố Viêm biết đánh người, làm sao để Thanh Thanh lấy nó.”

Bà bác kêu lên, mặt đầy sự miễn cưỡng.

Tôi lập tức đập bàn, tiếng vang chấn động cả phòng.

“Hóa ra bác cũng biết đàn ông đánh người thì không đáng lấy, không thể gả chị họ cho hắn.

Thế sao bác lại bắt tôi chịu khổ này?”

“Tôi còn chưa hỏi bác.

Bác nói Cố Viêm là họ hàng xa bên ngoại, vậy chuyện hắn đánh chạy hai người trước bác chắc cũng biết ít nhiều.

Sao bác còn giới thiệu cho tôi?

Bác thật sự mong tôi chết à?”

Bà bác ấp úng, không nói được lời nào.

Bố mẹ tôi nhìn cảnh đó thì đã hiểu tất cả, thất vọng tuyên bố từ nay cấm bà ta bước chân vào nhà tôi.

Bà bác và mẹ Cố Viêm đều cho rằng mình không nên bỏ tiền, hai người vì tranh cãi ai phải trả mà lao vào đánh nhau.

Tôi tìm một chỗ an toàn, ngồi xuống xem kịch, thấy đoạn hay còn buột miệng góp lời.

6

Cậu cảnh sát trẻ chạy vào can ngăn nhưng lại bị vạ lây ăn một cái tát, quay lại nhìn tôi đầy oán trách.

“Cô Trần, cô đừng có châm lửa nữa được không?”

“À, xin lỗi xin lỗi, tôi quen hóng chuyện rồi.

Để tôi giúp các anh giải quyết.”

Nói rồi, tôi hét lớn về phía hai người đang giằng tóc nhau:

“Đừng đánh nữa!

Dù hai người có đánh chết nhau ở đây, thì tiền vẫn phải đưa cho tôi.

Đừng tưởng đánh nhau trước mặt tôi thì khỏi trả.”

Bà bác và mẹ Cố Viêm nhìn nhau lúng túng, rồi đồng loạt buông tay.

“Con bé này nói gì thế, bọn ta chẳng phải đang bàn xem ai trả tiền sao.”

Tôi lờ đi vẻ mặt lấy lòng của bà bác, quay sang mẹ Cố Viêm:

“Bàn xong chưa? Có hòa giải hay không?

Không thì đừng làm mất thời gian của tôi, tự mình vào tù mà suy ngẫm.”

Cả ngày ầm ĩ, bụng tôi đã đói meo, chỉ muốn về sớm ăn cơm.

Cuối cùng, nhà họ Cố bỏ ra năm vạn, bà bác góp ba vạn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương