Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Lần nữa gặp lại Thẩm Thanh Nghiễn, là tại lễ cưới của một khách hàng.
Anh ta chính là chú rể.
Mặc trên người bộ vest đặt may cao cấp, tóc tai chải chuốt, phong thái cao ngạo, hoàn toàn không còn dáng vẻ nghèo nàn năm xưa.
Tôi không định chào hỏi, dù sao lúc chia tay cũng không mấy tốt đẹp.
Là tôi đá anh ta.
Hôm đó, anh ta quỳ dưới đất, nước mắt nước mũi khóc lóc níu kéo, còn tôi thì không buồn ngoảnh lại.
Cuối cùng, anh ta buông ra lời cay nghiệt: “Triệu Mộ Nhan, cô bước ra khỏi cửa này thì đừng hòng hối hận! Sau này dù cô có bò quay lại, tôi cũng sẽ không thèm nhìn cô một cái!”
Tôi lập tức cuốn gói đi thẳng.
Ba năm sống cùng anh ta trong căn phòng trọ chật hẹp, tôi đã chịu đủ rồi.
Không ngờ lại tái ngộ trong hoàn cảnh trớ trêu thế này, thật sự quá xấu hổ.
Tôi toan quay đi, thì nghe thấy đám phù rể vây quanh Thẩm Thanh Nghiễn trêu chọc—
“Nhớ năm đó Thanh thiếu gia cứ đòi chơi trò yêu đương trong sáng, kết quả vẫn bị đá.”
“Thật đáng tiếc, giả vờ thất nghiệp là bài kiểm tra cuối cùng thôi, chỉ cần cô ấy kiên nhẫn thêm chút nữa, hôm nay cô dâu đã là cô ấy rồi.”
“Nếu cô nàng đào mỏ kia biết mình đã đá bay người thừa kế Thẩm thị, chắc hối hận tới chết, ha ha.”
Trong tiếng đùa giỡn của đám bạn, Thẩm Thanh Nghiễn cười nhạt khinh miệt.
“Cho dù có hối hận, cũng đã muộn rồi.”
Tôi biết rõ, “cô nàng đào mỏ” trong miệng bọn họ, chính là chỉ tôi.
Thì ra, trong mắt họ, tôi chỉ là vì tham tiề n mà chia tay.
Nhưng sự thật là, tôi đã biết từ lâu rồi.
2.
Khoảng hơn một năm sau khi yêu nhau,
tôi đi làm thêm ở một khách sạn năm sao, tình cờ thấy Thẩm Thanh Nghiễn mặc vest hàng hiệu, xuất hiện tại sảnh.
Quản lý khách sạn gọi anh ta là “Tổng giám đốc Thẩm”.
Lúc đó tôi mới biết, khách sạn đó là sản nghiệp nhà anh ta.
Nhà họ Thẩm cũng thuộc hàng hào môn ở thành phố Hộ.
Bạn trai nghèo nàn của tôi, hóa ra lại là cậu ấm nhà giàu!
Đối với tôi khi ấy, chẳng khác nào một bộ phim ngôn tình bước ra đời thực.
Tôi không được cao quý thanh cao như nữ chính phim truyền hình, ngược lại còn cảm thấy mình trúng số độc đắc.
Bởi tôi tin chắc, Thẩm Thanh Nghiễn thực sự yêu tôi.
Anh ta dỗ dành tôi mỗi khi tôi buồn, chăm sóc tôi những lúc tôi bệnh.
Dù có tiề n hay không, anh ta vẫn là người bạn trai tuyệt vời nhất.
Đã vậy, nếu anh ta thích trò chơi “giả nghèo”, tôi cũng sẵn sàng chiều theo.
Cho đến khi mẹ tôi ngã bệnh, cần tiề n gấp để phẫu thuật, vậy mà anh ta vẫn đóng vai người thất nghiệp để thử lòng tôi.
Tôi mệt mỏi rồi.
Thế nên tôi đá anh ta, kết hôn với một người đàn ông giàu có khác.
Để Thẩm Thanh Nghiễn và lũ bạn thất vọng ư? Tôi chẳng hối hận chút nào!
3.
Cô dâu bất ngờ kéo tôi lại, lôi tôi tới trước mặt Thẩm Thanh Nghiễn.
Cô ấy hào hứng giới thiệu:
“A Nghiễn, anh xem, đây chính là người phụ trách của Triển lãm Thanh Không mà em hay nhắc tới, cô Triệu Mộ Nhan.”
“Em đã nói rồi, em và chị ấy rất giống nhau, vậy mà anh cứ không tin.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn tôi, ngẩn ra một giây, rồi lạnh lùng quay đi.
“Đúng là hơi giống, nhưng chẳng đẹp và trẻ bằng vợ tôi.”
Cô dâu tên Lý Mộc Mộc, là khách hàng của tôi.
Nửa tháng trước, cô ấy tới phòng tranh tìm vài bức tranh trang trí cho nhà mới.
Khi nhìn thấy nhau lần đầu, cả hai đều sững sờ, vì diện mạo thực sự rất giống, ít nhất cũng sáu, bảy phần.
Từ đó, chúng tôi trở nên thân thiết.
Lý Mộc Mộc tới phòng tranh liên tục bốn, năm lần, mua tám bức tranh, tiện tay quẹt thẻ đen năm triệu.
Trước khi đi, cô ấy còn đưa tôi địa chỉ một khu biệt thự, nhiệt tình mời tôi tới dự đám cưới.
Những ngày sau, cô ấy thỉnh thoảng kể về vị hôn phu—
Một thanh niên anh tuấn, con nhà giàu, đẹp trai, hào phóng với cô ấy.
Chỉ riêng việc chuẩn bị đám cưới đã tiêu tốn hơn mười triệu.
Mỗi lần nhắc đến, mặt cô ấy đều tràn ngập hạnh phúc,
Thổ lộ rằng bản thân may mắn đến mức nào.
Rõ ràng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, xuất thân cũng bình thường,
Vậy mà lại vớ được cành cao như thế.
Cô ấy quả thật may mắn hơn tôi nhiều.
Năm tôi vừa ra trường, cũng quen biết Thẩm Thanh Nghiễn.
Tiếc là, anh ta lại luôn giả nghèo trước mặt tôi.
Không những không cho tôi đồng nào, còn ăn xài tiền của tôi.
Chờ đợi suốt ba năm, cuối cùng anh ta cũng chẳng có ý định cưới tôi.
Nghĩ tới việc Lý Mộc Mộc là khách lớn của mình,
Lại nghĩ mở rộng mối quan hệ cũng chẳng hại gì, nên tôi đã nhận lời mời.
Chỉ là, tôi thật sự không ngờ—
Chú rể của cô ấy, lại chính là Thẩm Thanh Nghiễn.
4.
Người đàn ông nhìn tôi, ánh mắt hờ hững như đang ngắm một người xa lạ chưa từng gặp bao giờ.
Cô dâu nũng nịu trách móc:
“Anh đừng nói linh tinh, người ta là bạn em đấy.”
Thẩm Thanh Nghiễn thản nhiên kéo tay cô ấy ra khỏi tay tôi,
dịu dàng nhắc nhở:
“Cẩn thận dây chuyền tay nhé, cái anh tặng em đó, hai triệu mấy lận đấy. Cẩn thận kẻo bị vài người hám hư vinh nhòm ngó.”
Tôi biết, anh ta đang cố tình nhắm vào tôi.
Hai triệu.
Thì ra, Thẩm Thanh Nghiễn cũng biết hào phóng tặng bạn gái món quà đắt đỏ như vậy.
Tôi cúi đầu, khẽ sờ lên cổ tay mình.
Hóa ra chỗ này cũng từng đeo một chiếc vòng tay — cũng là anh ta tặng.
Chỉ giá… hai trăm tệ.
Hồi đó chúng tôi còn nghèo kiết xác,
Anh ta nói rằng mình đi làm thêm trong bộ đồ mascot, đội lốt thú bông ngoài đường, mới dành dụm được ít tiền mua về.
Giữa mùa hè hơn ba mươi độ, anh ta mồ hôi nhễ nhại trở về,
Tôi chẳng hề nghi ngờ, còn đau lòng lắm, lại càng cảm động.
Vì thế, tôi cũng thức đêm vẽ tranh, lấy tiền nhuận bút mua tặng anh ta một chiếc đồng hồ sinh nhật trị giá năm trăm tệ.
Giờ nhìn lại cổ tay anh ta —
Đồng hồ đã đổi thành Patek Philippe sáng bóng lấp lánh.
Thì ra đây mới là bộ mặt thật của anh ta.
Sự thật chứng minh —
Yêu thương đàn ông, chỉ tổ chuốc lấy khổ cả đời.
Tôi khẽ cười lạnh:
“Cô Lý thật có phúc, chồng vừa đẹp trai vừa hào phóng. Khác hẳn bạn trai cũ của tôi — không cha không mẹ, ăn bám tôi, ở nhờ nhà tôi, còn cái vòng tay thì chỉ đáng giá hai trăm tệ.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Nghiễn lập tức sầm xuống.
Lý Mộc Mộc thì tức tối vì tôi, bức xúc thay:
“Đúng là tra nam! May mà cô đã chia tay rồi!”
Thẩm Thanh Nghiễn khẽ ho nhẹ, cố gắng gượng lại dáng vẻ.
“Có lẽ có người chỉ xứng đáng đeo vòng tay hai trăm tệ thôi. Không giống Mộc Mộc nhà tôi, cô ấy xứng đáng được cưng chiều, bao nhiêu tiền cũng đáng.”
Thì ra, trong lòng anh ta, người không xứng — là tôi.
Nhìn khuôn mặt giả tạo của Thẩm Thanh Nghiễn, tôi bật cười.
“Hai người tình cảm thế này, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Chúc hai người tân hôn hạnh phúc, đầu bạc răng long.”
Tôi kiếm đại một cái cớ, chuẩn bị rời khỏi đó.
Nhưng Thẩm Thanh Nghiễn lại sốt ruột, gọi giật tôi lại:
“Cô Triệu gấp gáp rời đi thế, chẳng lẽ thấy lễ cưới này không đủ xa hoa, lọt không nổi vào mắt cô?”
Tôi nghe ra rõ ràng ý châm chọc trong lời anh ta.
Khóe môi khẽ nhếch, tôi thản nhiên đáp một chữ:
“Đúng.”
Hôn lễ của tôi và Lục Đình được tổ chức trên hòn đảo nhỏ vừa mới mua,
Chỉ mời vài người thân thiết, đơn giản, ấm cúng, không hề khoa trương.
Không xa hoa — nhưng lại là kiểu hôn lễ mà tôi yêu thích nhất.
Còn cái đám cưới mà Thẩm Thanh Nghiễn dày công chuẩn bị cho người khác,
Tôi —
không thèm để tâm.
5.
Tôi từ chối lời níu kéo của cô dâu, kiên quyết rời đi.
Sau lưng vang lên tiếng cô ấy trách móc:
“A Nghiễn, hôm nay anh sao vậy, nói chuyện cứ kỳ quặc làm sao ấy.
Người ta đến chúc mừng tụi mình mà, anh thế này là quá thất lễ rồi.”
Dù chưa từng trải nhiều, nhưng chỉ bằng trực giác, cô ấy cũng cảm nhận được có điều gì đó không ổn trong thái độ của anh ta.
Trong đám phù rể, có người lỡ miệng:
“Triệu Mộ Nhan nghe quen nhỉ, chẳng phải là…”
“Câm miệng.”
Thẩm Thanh Nghiễn lạnh giọng, ngắt lời trong cơn giận dữ.
Tôi bước ra khỏi khu nghỉ dưỡng, đứng trước cổng đợi tài xế lái xe tới.
Một cơn gió thổi tới, cát bụi bay vào mắt, tôi đưa tay dụi nhẹ.
Ngay lúc đó, tiếng bước chân dồn dập áp sát,
Một bàn tay thô bạo chụp lấy cánh tay tôi.
Tôi ngoái đầu lại, đối diện với gương mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Nghiễn.
“Đừng hiểu lầm, là Mộc Mộc ép tôi ra đây xin lỗi cô.”
“Cô thật sự không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Tôi lắc đầu:
“Không có.”
Anh ta cười khẩy, ánh mắt dừng trên đôi mắt đỏ hoe vì cát bụi của tôi,
Cười lạnh:
“Triệu Mộ Nhan, đừng cứng miệng nữa.
Cô vội vã bỏ đi như vậy, chẳng phải vì không muốn để tôi thấy bộ dạng thảm hại của mình sao?
Năm đó chê tôi nghèo rồi bỏ đi, giờ thấy tôi là người thừa kế tài sản bạc tỷ, chắc hối hận đến chết rồi nhỉ?”
Hối hận sao?
Đúng vậy, tôi hối hận.
Nhưng không phải thứ hối hận mà anh ta tưởng tượng.
Tôi hối hận…
Vì đã không sớm chia tay, không sớm gật đầu đồng ý lời cầu hôn của Lục Đình.
Nếu năm đó tôi quyết đoán hơn,
Mẹ tôi đã có thể sớm được phẫu thuật,
Đã không phải chịu đựng di chứng nặng nề, giờ phải ngồi trên xe lăn suốt quãng đời còn lại.