Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi cắn răng, lợi dụng lúc hắn lơ đễnh, đá mạnh bụng dưới của hắn.
Lục Nhai buông cổ tôi , hét đau đớn.
Trước hắn kịp phản ứng, tôi lăn người nhảy đồng lúa.
Tháng tám, lúa chín vàng.
Dưới bóng tối bao phủ, những thân lúa cao ngang eo thành nơi ẩn nấp hoàn hảo.
Tôi cố gắng cúi thấp người, lẩn sâu ruộng.
Tiếng bước chân sâu nông xa dần, tôi mới dám thở phào, nhưng vẫn ngồi co ro ôm gối, không dám về nhà.
Tôi sợ anh Tiểu Vũ sẽ tôi lần nữa.
Không biết bao lâu trôi qua, giữa tiếng gió rì rào trong đồng, tôi nghe giọng của mẹ:
“Thanh Thanh—”
Tôi biết mà.
Nếu một người sẽ đến cứu tôi, người thể là mẹ.
Tôi bật dậy, nhìn mẹ cầm đèn pin, đứng lẻ loi bờ ruộng.
“Mẹ!” Tôi nhào đến ôm chặt lấy cổ , vừa khóc vừa :
“Mẹ… mẹ…”
“Thanh Thanh, đừng sợ.”
Mẹ nói vậy, nhưng toàn thân run rẩy.
“Mẹ đây rồi, đừng sợ nữa.”
“Mẹ sẽ đưa con .”
Những giọt nước mắt từ má rơi xuống mặt tôi, lạnh buốt, tan vỡ.
tôi về, dân đều ngầm hiểu chuyện xảy , không một ai nhắc đến.
Thậm chí, gặp tôi bờ ruộng, họ vui vẻ tôi:
“Thanh Thanh!”
Tôi học theo họ, nở một nụ cười giả tạo, đáp lại như thể mọi chuyện đều bình thường.
Ngay cả anh trai Tiểu Vũ, người tôi , sau thoáng nhíu mày, cũng bình thản lại:
“Về rồi hả, Trần Thanh Thanh.”
Anh trai thờ ơ tên tôi, như chẳng gì quan trọng.
Tôi nhìn anh ấy, muốn hỏi tại sao anh ấy lại làm như vậy.
Nhưng ánh mắt tôi nhanh chóng rơi xuống chiếc điện thoại mới bàn học cũ kỹ đôi giày thể thao mới dưới chân anh ấy.
Những lời định hỏi nghẹn lại, cuối cùng thành:
“Anh, rốt cuộc anh nghĩ gì về em?”
Anh trai không buồn ngẩng :
“Muốn nghe sự thật không?”
“Em muốn.”
Anh trai cười khẩy:
“Hồi nhỏ, bố nói với tao, mày là thứ để sau này đổi lấy vợ tao.”
“Vậy nên tao nghĩ, dù sao mày cũng phải , tao muốn lúc nào chẳng được.”
Anh trai nghịch chiếc điện thoại mới, giọng nói nhạt nhẽo như thể kể về chuyện của ai khác.
Tôi nghẹn ngào:
“ vì vậy thôi sao?”
“Không thì là gì?”
Anh trai mất kiên nhẫn, đẩy tôi khỏi phòng, rồi đóng sầm cửa lại.
Tôi đứng thẫn thờ trước cửa gỗ cũ kỹ, lòng ngổn ngang.
Một lúc sau, giọng mẹ vang từ phía sau:
“Thanh Thanh.”
Tôi quay lại, nhìn mẹ cầm một bát canh trong tay.
đưa tay xoa tôi, như một lời an ủi không lời, rồi định bước phòng để mang canh anh trai.
Tôi khẽ:
“Mẹ.”
Mẹ không quay lại.
Kỳ thi đại học đếm ngược, lại một tháng.
Mẹ không yên tâm về anh Tiểu Vũ, sợ anh ấy đến phút cuối lại xảy vấn đề.
thuê một căn phòng trọ nhỏ bên ngoài trường học, ngày ngày mang cơm đến, ở bên cạnh để kèm anh ấy học.
Thế là, trong nhà lại mình tôi.
Kể từ lần Lục Nhai bắt cóc, cảm giác an toàn trong tôi gần như không .
Mỗi mẹ , trong nhà lại người bố ngớ ngẩn nội nằm liệt giường, tôi luôn cẩn thận khóa cửa thật chặt bằng xẻng sắt cuộn mình trong phòng mẹ để ngủ.
Chưa đến vài ngày, tôi phát hiện bức tường đất cạnh giường, những vết khắc giống như móng tay cào .
Tôi tò mò chạm , nhận là một dòng :
“Tiểu Xán, đừng để thuần hóa, phải dũng cảm.”
Bên dưới dòng , những vết khắc dày đặc, giống như là những “chính*” được đánh dấu trong im lặng suốt một thời gian dài.
(*)Nữ chính khắc “正” để ghi nhớ thời gian, nhắc nhở bản thân kiên định phản kháng âm thầm trong nghịch cảnh. Đây là biểu tượng sự nhẫn nhịn, ý chí không khuất phục chờ đợi cơ hội để hành động.
Tôi lặng lẽ suy nghĩ, trong chợt vang câu nói của mẹ trong đồng lúa đêm :
“Mẹ sẽ đưa con .”
Mẹ ơi, mẹ thực sự muốn gì?
Đúng lúc ấy, một cơn gió không biết từ đâu thổi qua, làm rơi một tờ giấy nhỏ mỏng manh xuống trước mặt tôi.
Tôi nhặt , ghi đầy tên của những người trong .
Những cái tên gạch , đều là những người chết.
Kỳ thi đại học kết thúc, anh Tiểu Vũ tự tin rằng mình làm bài rất tốt.
Cả tràn ngập không khí vui vẻ, mọi người chuẩn sẵn sàng bữa tiệc mừng thi đỗ đại học của anh trai.
Đến ngày công bố điểm, như mọi người mong đợi, anh ấy đạt được số điểm khá tốt.
Đàn ông gõ trống rộn ràng, phụ nữ bận rộn trong bếp nấu nướng.
Tôi được mẹ lấy một bưu kiện ở huyện.
tôi về, tiếng trống gõ vang trời tắt, cả ngôi chìm trong im lặng đến rợn người.
Linh cảm chẳng lành, tôi bất chấp tất cả, lao như bay về nhà.
Bàn ghế đổ ngổn ngang, dân nằm la liệt khắp nơi, ôm bụng rên rỉ trong đau đớn.
Ánh mắt của họ, không hẹn mà cùng dán chặt một hướng.
Tôi nhìn theo, mẹ đứng .