Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Vừa thấy tôi quay lại, mẹ chồng liền quyết định đi mua sắm ngay hôm nay.
Chị dâu nhanh nhảu bế theo Nữu Nữu, ríu rít chạy theo sau mẹ chồng.
Trên đường, chị ta không ngừng nịnh nọt mẹ chồng đủ kiểu.
Mẹ chồng thử vòng tay vàng, miệng cười không khép được.
Thấy tôi đứng lặng ở góc, không tiếng, chị dâu liền cố ý chọc tôi:
“Mẹ xem kìa, đi mua đồ mà như đi đưa tang, là không nên cho nó theo làm gì.”
Mẹ chồng vẫn đang nghịch chiếc vòng trên tay, vẻ như rất ưng ý.
Chị dâu tiếp lời nịnh:
“Mẹ ơi, vòng này to bản, đeo sang hẳn ra. Cả mẹ cả con đeo đều đẹp. Mẹ thích thì mua đi, để con nói nhân viên gói lại.”
Mẹ chồng hài lòng gật đầu, ra hiệu cho nhân viên đóng gói.
Sau đó, vỗ trán làm bộ sực nhớ ra:
“Ôi, suýt quên, hôm nay mẹ có hẹn lấy bên bác sĩ Vương. , con trông hộ mẹ vòng này, đừng để ai đánh tráo.”
Chị dâu nghĩ ngợi gì, lập nhận lời.
Tôi đứng bên lạnh lùng cười thầm, rồi lấy cớ đau bụng đi nhà vệ sinh.
Tôi đoán sai đâu — mẹ chồng vốn không định mua vòng tay cho tôi hay chị dâu.
Lần này ra phố, chỉ là muốn dụ dỗ ham lợi để tranh tiền cho , rồi tiện thể ghé hiệu mua melatonin.
Ai ham hố, ai nhào ra trước, đó chính là kẻ lừa.
Vì thế tôi cố tình nán lại trong nhà vệ sinh tận nửa tiếng.
Khi quay về thì quả nhiên thấy mẹ chồng và chị dâu đang cãi nhau giữa cửa hàng.
“Mẹ, nói là mẹ dẫn tụi con đi mua vòng tay mà lại thành con tiền, là sao ạ?”
Chị dâu bế Nữu Nữu, mày giận dữ.
Mẹ chồng vừa kéo khóa túi đựng , vừa trừng :
“Sao ? Tết rồi cho mẹ vòng mà cũng thấy thiệt thòi hả? Cô là vô ơn! Tôi với ông nhà còn định ăn Tết xong về thành phố giúp hai trông con, mà xem ra khỏi cần rồi!”
Nhân viên bán hàng cũng xen khuyên giải:
“Chị ơi, cả năm mình vất vả làm ăn, cũng để cuối năm biếu bố mẹ món quà nhỏ cho đạo sao? Vòng tay này cũng không đắt, sao lại làm ầm ĩ ngày Tết?”
Chị dâu hất tay nhân viên, mắng té tát:
“Tiền không của cô nên cô mới nói ! Mẹ à, mẹ có mỗi mình con là con dâu chắc? Cớ gì cứ nhằm con mà lột tiền? Nếu không góp, con cũng không !”
Đã nhắc tôi thì tôi cũng không giấu nữa, bước ra từ đằng sau.
Chị dâu lập kéo tôi lại quầy:
“Cô sướng rồi, về nhà mẹ đẻ ăn sung sướng, vứt bố mẹ chồng cho tụi tôi lo. đừng có trốn, cô tiền cho vòng này!”
Chị ta chỉ về quê sớm hơn tôi ba ngày mà làm như đã chăm sóc cha mẹ chồng cả năm .
dày mức ấy, thật đáng phục!
Nhưng có lẽ chị dâu đã quên — từ lúc mang thai tôi đã nghỉ việc để an thai, tiền bạc chủ yếu đều gửi lại cho ba mẹ đẻ.
tài khoản của tôi chỉ còn lại ít ỏi, gần như cạn kiệt.
8
Thấy tôi mở điện thoại ra, tài khoản chỉ còn vài trăm tệ, sắc chị dâu lập tối sầm lại.
“ , có cô cố tình không? Biết tôi định cô tiền nên giấu hết tiền đi không? Cô không thì tôi cũng không đời chịu làm con ngốc thay!”
Chị dâu làm ầm , khiến không ít xung quanh dừng lại hóng .
Mẹ chồng cảm thấy mất , vội vàng rút điện thoại gọi cho anh cả, khóc lóc kể lể.
Anh chồng nghe xong liền chạy tới, không nói lời tát chị dâu hai bôm bốp.
Sau đó rút tiền ra thanh toán luôn chiếc vòng vàng.
“Hồ , mẹ anh chỉ muốn mua vòng tay, mà em cãi cọ làm loạn ở đây, mất hết mũi nhà họ Từ rồi còn gì!”
Chị dâu ôm má, đỏ hoe, rưng rưng nước nhìn tôi, rồi quay sang hỏi anh cả:
“Còn , cô ta cũng không xu , sao anh không đánh cô ta luôn đi? Bộ tôi không có nhà mẹ đẻ chống lưng nên dễ nạt à?”
Anh cả túm áo chị dâu, định kéo chị ta về.
Chồng tôi ở bên cạnh lại chen lời:
“Chị dâu à, đâu có như chị, chị đi làm suốt nên có tiền dư. Còn cô ấy nghỉ việc từ lúc mang thai, tiền trong tay chỉ đủ tiêu vặt thôi, lấy đâu ra mà mua vòng?”
Chị dâu tối trừng lườm chồng tôi.
“Tôi làm thì tiền tôi, tôi tiêu; mẹ anh đòi mua vòng sao lại đổ đầu tôi? ta giúp gì cho tôi đâu mà tôi tiền?”
Nghe , anh cả điên, lại định giơ tay lần nữa.
Chị dâu nổi đóa, quăng bé Nữu Nữu xuống sàn, mặc con bé khóc ré gọi “mẹ ơi”, chị ta cũng quay đầu lại, cứ thế ôm chạy ra khỏi nhà.
mạch đi luôn tận tối cũng không thấy quay về.
này lại vừa ý mẹ chồng — tiện để thực hiện kế hoạch.
Anh cả là vốn dĩ bao để tâm tới con hay việc nhà.
Ngoài đi làm, chỉ biết hẹn bạn nhậu nhẹt, tán phét.
Việc bé Nữu Nữu dạo này hay ngủ li bì, anh ta không thèm để ý.
Chỉ có mẹ chồng thỉnh thoảng mới hỏi tôi:
“ này, con thấy da dẻ con bé Nữu Nữu dạo này có trắng hơn chút chưa?”
Tôi nhìn đứa bé vẫn đen sì sì, trong lòng lưỡng lự không biết nên nói thật hay nói dối.
Ngay lúc ấy, cửa phòng bỗng mở tung, chị dâu xông .
“Hai đang làm gì với Nữu Nữu hả! Tính thừa lúc tôi không có nhà để nạt con bé không?”
Chị ta giật lấy con bé từ tay mẹ chồng.
Nhưng hành động mạnh như thế, mà Nữu Nữu vẫn không hề tỉnh dậy, cứ ngủ mê mệt như xác không hồn.
Chị dâu ngay lập cảm thấy có gì đó bất thường.
“ ! Có mấy cho con bé ăn gì rồi không? Giữa ban ngày ban mà sao nó ngủ say như chết thế này?”
Tôi trừng nhìn chị ta:
“Nói bậy gì đấy! Tại cô bỏ con đi chơi, để con bé khóc cả đêm, khản giọng, nên bây nó ngủ như heo chứ sao!”
Mẹ chồng bên cạnh cũng vội vàng gật đầu phụ họa.
Nhưng chị dâu vẫn không tin.
Chị ta lập kéo anh chồng vừa uống rượu về, giục anh ta lái xe đưa mẹ con chị tới bệnh viện kiểm tra ngay.
9
Anh cả gạt tay chị dâu ra, cáu kỉnh nói:
“Cô lại nổi điên gì nữa đây? Mẹ tôi là nội ruột của Nữu Nữu, sao có thể hại cháu? Còn cô thì sao, cả ngày rong chơi ngoài đường không về nhà, cô còn coi Nữu Nữu là con gái của mình không?”
Chị dâu mím môi, làu bàu rằng mình bỏ đi cũng chỉ vì chồng luôn bênh mẹ, suốt ngày nổi nóng với cô.
Anh cả càng giận hơn, giơ tay định đánh.
“Ngày Tết mà cô cứ muốn kiếm ! Đã về rồi thì mau đi nấu nước, tôi muốn tắm rồi ngủ.”
là Nữu Nữu ngủ li bì cả ngày anh ta xem như có gì, câu nói lướt qua cho xong.
Chị dâu định nhắc lại đi bệnh viện, nhưng sợ đánh nên chỉ biết ấm ức đi đun nước.
Mãi tối, Nữu Nữu mới lờ đờ mở .
Chị dâu chỉ con, nói to:
“Chí Văn, anh xem đi, con bé có chút sức sống cả! Nhất định là cho nó uống ngủ!”
Mẹ chồng tay bưng ly sữa bước , không kiên nhẫn mắng lại:
“Nữu Nữu cả đêm khóc, cả ngày ngủ li bì, ăn uống gì. Không mệt mới là lạ! Cô làm mẹ mà vô tâm quá đấy, thua cả già này rồi còn gì!”
Anh cả cũng hùa theo:
“Nói về chăm con thì mẹ tôi là chuyên gia. , cô nên học hỏi nhiều .”
Tôi vội tránh xa ra, để khỏi lôi cuộc.
“Sao chị dâu lại đổ hết đầu tôi thế? ngủ là kê đơn, đâu ai cũng mua được. Với lại tôi chưa từng gần con bé nữa là. Nữu Nữu cả ngày đều ở với mẹ chồng mà!”
Chồng tôi hiếm hoi lần này lại đứng về phía tôi:
“ rồi đấy chị! Con mình mà không để tâm chăm, mẹ giúp đỡ còn nghi ngờ. Nói tổn thương cả nhà đấy.”
Chị dâu định phản bác, nhưng anh cả kéo đi, giao cho đống việc nhà.
Mẹ chồng thì tiếp tục kế hoạch “chăm sóc đặc biệt” cho Nữu Nữu.
Cho khi… chậm chạp như anh cả cũng nhận ra sự thay đổi.