Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJ1fMxu
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ chồng cho rằng con trai cưới vợ chẳng khác gì kiếm được một người giúp việc miễn phí cho gia đình.
Bắt tôi phải cung phụng chồng mình như tổ tông.
Tôi trừng mắt nhìn bà ta một cái:
“Hay là tôi treo ảnh con trai bà lên tường rồi thắp ba nén hương mỗi ngày cho đủ lễ?”
————-
Sau khi mẹ chồng bị bố chồng ly hôn, Tống Nguyên – chồng tôi – muốn đón bà ta về sống cùng.
Tôi phản đối thẳng thừng:
“Nhà này có tôi thì không có mẹ anh, có mẹ anh thì không có tôi.”
Tống Nguyên cảm thấy tôi vô lý:
“Đường Nguyệt, em đừng gây chuyện vào lúc này được không? Mẹ anh vừa mới ly hôn, tâm trạng xuống dốc. Nếu không đón bà về mà có chuyện gì xảy ra thì sao?”
Phải rồi, mẹ anh ta mới ly hôn với bố anh ta tuần trước.
Lý do ly hôn? Bố anh ta ngoại tình.
Đúng kiểu ông già “tuổi xế chiều phát xuân”, ông ấy bảo đã yêu bạn nhảy quảng trường – một người phụ nữ ông gặp mỗi chiều – và rằng cuối cùng ông cũng hiểu thế nào là “ý nghĩa đích thực của cuộc sống”, nên muốn ly hôn để sống vì tình yêu.
Sau nửa năm cãi nhau ầm ĩ trong nhà, ông ta dứt áo ra đi mà không ngoảnh lại, lao về phía “chân lý cuộc đời”.
Từ sau khi bị bỏ, mẹ chồng tôi – Lý Mai – suốt ngày khóc lóc, la ó đòi tự sát.
Tống Nguyên vì dỗ mẹ mà nửa tháng nay chẳng về nhà lấy một lần.
Tôi không có ý kiến.
Mẹ ai, người nấy chăm.
Nhưng việc anh ta muốn đón mẹ mình về sống chung, đụng vào mắt tôi mỗi ngày, thì tuyệt đối không đời nào!
Thế là tôi lạnh lùng đáp lại:
“Nằm mơ giữa ban ngày à.”
Có vẻ thái độ của tôi chọc giận Tống Nguyên, anh ta giận dữ mắng tôi:
“Đường Nguyệt, giờ anh mới nhận ra em là người vừa lạnh lùng vừa vô cảm đến mức không thể tin nổi!”
Tôi lườm anh ta một cái:
“Vậy lúc mẹ anh đến đây làm loạn, sao anh không nói với bà câu đó?”
“Năm đó mẹ anh gây khó dễ cho tôi, anh lại bảo ‘bà là mẹ anh, em đừng chấp’. Giờ tôi còn chưa đụng gì đến bà, chỉ là không muốn dính dáng thôi mà anh đã đổ hết tội lên đầu tôi rồi.”
“Tống Nguyên à, kỹ năng chơi trò ‘tiêu chuẩn kép’ của anh đúng là điêu luyện đấy.”
Chuyện giữa tôi và mẹ chồng – Lý Mai – thì kể cả ngày cũng không hết.
Tóm gọn trong một câu:
“Bà ấy từng bị ướt mưa, nên muốn xé bỏ luôn dù che của người khác.”
Tức là, bà từng chịu khổ, nên giờ muốn tôi cũng phải chịu y như bà từng chịu, như vậy trong lòng mới thấy “cân bằng”.
Trước khi kết hôn và sinh con, tôi không hề biết rằng một người đàn bà trông có vẻ hiền lành tử tế, lại có thể biến thành một bà già khó ưa kiểu “thấy con dâu sống tốt là cả người ngứa ngáy khó chịu”.
Lý Mai cũng thừa biết, nếu làm loạn sớm quá thì tôi sẽ ly hôn với Tống Nguyên ngay.
Nên bà ta rình đến lúc tôi sinh con xong mới bắt đầu “ra chiêu”.
Trước khi tôi sinh bé gái, tôi không mong đợi gì từ bà. Lúc đó mẹ tôi đã nghỉ hưu, bà còn nói trước khi cháu chào đời sẽ lo cho tôi ở cữ và giúp tôi trông cháu.
Còn Lý Mai thì vẫn đang đi làm.
Nhưng bà rất giỏi diễn.
Để lấy tiếng làm mẹ chồng tốt, trước mặt họ hàng bà tuyên bố rằng sau khi tôi sinh con, mỗi tháng bà với ông Tống sẽ hỗ trợ vợ chồng tôi hai ngàn (NDT).
Kết quả?
Một xu cũng không thấy!
Ngược lại, bà còn suốt ngày bắt lỗi, can thiệp vào chuyện gia đình tôi, muốn nắm quyền kiểm soát.
Ngày Minh Minh chào đời, bà đến bệnh viện, nói là đến thăm tôi và cháu. Nhưng vừa mở miệng đã nói với Minh Minh:
“Mẹ đi coi bói rồi, người ta bảo nếu là con gái thì tên ở nhà nên có chữ ‘Kim’. Hay gọi là Kim Nguyên Bảo đi!”
Tôi sinh mổ, thuốc tê vừa tan, đau tới mức không rõ bà nói gì.
Nhưng mẹ tôi thì nghe rõ ràng.
Bà liếc bà ta một cái:
“Bà thích đặt tên chó thế sao không gọi con trai bà là Cẩu Đản (Trứng chó) luôn đi?”
Lý Mai bị mẹ tôi phản đòn, chỉ biết cười gượng:
“Tôi chỉ đùa thôi mà.”
Nhưng sau đó, mấy “trò đùa” kiểu đó bà chơi không biết bao nhiêu lần.
Minh Minh mới đầy nửa tháng, Tống Nguyên phải đi làm trở lại, bà lại đến nhà.
Lúc ấy, mẹ tôi đang bế Minh Minh, tôi nằm trên sofa lướt điện thoại, bà thấy tôi sống sướng quá liền khó chịu.
Bà ngồi phịch xuống sofa bên cạnh tôi, giọng mỉa mai, nói với mẹ tôi như thể trò chuyện:
“Bây giờ con gái đúng là có phúc, không như tôi hồi đó sinh Tống Nguyên, vừa phải chăm con, vừa phải lo việc nhà, chưa từng có phút nghỉ ngơi. Bố mẹ chồng đến chơi còn phải rót trà, hầu hạ đủ kiểu.”
Tôi:
“???”
Bà đang ám chỉ tôi không rót trà cho bà sao?
Tôi liếc bà ta một cái:
“Mẹ bà không thương bà đến mức để bà phải khổ thế à? Sinh xong còn không thèm đến chăm?”
Mẹ tôi cũng không khách sáo:
“Chắc bà lấy phải đồ bỏ đi. Nếu là tôi thì ly dị từ lâu rồi. Tôi sinh Đường Nguyệt, đừng nói hầu hạ bố mẹ chồng, chồng tôi còn chẳng để tôi làm việc nhà! May mà bà dạy được con trai, biết thương vợ, chứ không giống cái loại chồng của bà.”
Lý Mai không ngờ tôi với mẹ tôi phối hợp “đập” bà không trượt phát nào, mặt bà sầm lại.