Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

3

Quả nhiên, mẹ chồng đã cãi nhau một trận lớn với chồng tôi.

Lý Duệ tức tối gọi điện cho tôi, chất vấn có phải tôi đã nói xấu anh ta với mẹ không.

“Diêu Thiên Thiên, không ngờ cô lại là người thích nói xấu sau lưng như vậy.

Đó là mẹ ruột của tôi đấy, dù có cãi nhau thế nào thì máu vẫn mạch liền mạch, cô là người ngoài đừng hòng chia rẽ quan hệ mẹ con tôi!”

Tôi bình tĩnh cúp máy.

Người sai lúc nào cũng không tự thấy mình sai, lại còn đổ hết lỗi lên đầu người khác.

Nói thật, đôi khi tôi rất ghen tị với Lý Duệ.

Chỉ những người được yêu chiều mới dám hành xử vô lý như vậy.

Còn tôi, mẹ m/ấ/t sớm, cha ích kỷ, mẹ kế lạnh lùng, đến cả ông bà nội nuôi tôi khôn lớn cũng coi tôi như gánh nặng.

Từ nhỏ đến lớn, hễ có mâu thuẫn với ai, người bị trách mắng, bị đ/á/nh luôn là tôi.

Lúc nào tôi cũng sống trong nơm nớp lo sợ, chỉ sợ làm sai điều gì.

Lấy chồng xa là việc lớn và liều lĩnh nhất trong đời tôi, tôi từng nghĩ mình đã thoát khỏi một cái lồng giam, có thể sống vui vẻ an yên.

Thế nhưng, hiện thực lại tát tôi một cái đau điếng.

Tôi chỉ vừa rời khỏi một cái lồng, lại bước vào một cái lồng khác.

Có lẽ, đây là số phận của tôi.

Tôi chấp nhận.

Nước mắt chẳng biết từ khi nào đã thấm ướt gối, thì mẹ chồng lại gõ cửa phòng tôi:

“Thiên Thiên, con ngủ chưa?”

Tôi vội lau nước mắt: “Chưa ạ, có chuyện gì không mẹ?”

Mẹ chồng đẩy cửa bước vào, vẻ mặt chần chừ, như muốn nói gì đó mà không sao mở lời.

Tôi lờ mờ đoán ra, chắc bà muốn khuyên tôi.

Dù sao, người ta vẫn nói: thà phá một ngôi chùa còn hơn phá một cuộc hôn nhân.

Huống hồ kẻ phản bội lại là con ruột của bà, chẳng ai đi bênh con dâu mà đẩy con trai mình vào hố.

“Mẹ, có gì cứ nói thẳng với con đi.”

Mẹ chồng nghiến răng nói:

“Lý Duệ nó đúng là không ra gì. Con muốn ly hôn thì cứ ly hôn, đừng lo cho con bé. Nếu nó giành quyền nuôi, cũng là do tôi chăm.”

Tôi kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.

Mẹ chồng vẫn lạnh giọng tiếp:

“Tin mẹ đi, loại đàn ông như nó, giữ lại chẳng có ích gì.”

Nói rồi bà quay người bỏ ra khỏi phòng.

Trái tim tôi đập thình thịch, có bà mẹ chồng nào lại khuyên con dâu ly hôn không?

Tôi thậm chí còn nghĩ linh tinh, lẽ nào đây là vở kịch mẹ con họ dựng nên để lừa tôi ly hôn, sau đó đưa kẻ thứ ba về thay thế?

Không được. Tôi chưa thể ly hôn bây giờ.

Dù đau khổ thế nào, tôi cũng phải cố chịu đến khi Đào Đào vào mẫu giáo.

Nghĩ mãi không yên, thấy con bé vẫn đang ngủ, tôi quyết định đi tìm mẹ chồng hỏi cho rõ.

Không ngờ, bà lại đang ngồi trong phòng, len lén lau nước mắt.

Đêm khuya thế này, mẹ chồng đang nhớ lại chuyện buồn gì sao?

Tôi đưa bà tờ giấy lau:

“Mẹ, mẹ sao vậy?”

“Không có gì đâu, chuyện cũ cả rồi.” Mẹ chồng thở dài đầy thổn thức.

Tôi biết bà vốn là người kiệm lời, hiếm khi nói đến chuyện quá khứ của mình.

Nhưng khi tôi vừa định quay đi, mẹ chồng lại cất tiếng.

“Điều mẹ hối hận nhất trong đời này, chính là không ly hôn với ba nó sớm hơn…”

Từ những lời bà tâm sự không ngừng, tôi dần ghép lại được quá khứ khổ đau của bà.

Bà và ba chồng quen nhau qua mai mối, chỉ sau nửa năm đã kết hôn.

Một năm sau sinh Lý Duệ, rồi chưa đầy sáu tháng sau, bà phát hiện chồng ngoại tình.

Mẹ chồng từng rất đau khổ.

Thời đó, ly hôn là chuyện hiếm, ai cũng khuyên bà rằng: “Gái có chồng, chồng hư biết quay đầu vẫn là vàng, phụ nữ có con không thể ly hôn được.”

Chính sự dung túng ấy khiến ba chồng ngày càng lộng hành, ra ngoài sống buông thả, tiêu tiền như nước, bạn bè nhậu nhẹt, nhân tình thay đổi như áo.

Thế nhưng, về đến nhà thì keo kiệt từng đồng, chẳng bao giờ chi cho vợ con.

Đối với ông ta, nhà chỉ là nơi ăn ngủ tạm thời, khi hết tiền thì về.

Cuối cùng, mẹ chồng không chịu nổi nữa, bà muốn ly hôn.

Bà không muốn sống như vậy cả đời.

Nhưng người xung quanh ai cũng lên án:

“Dù sao cũng vì con mà chịu đựng đi. Sao có thể để con không có cha?”

Ngay cả ba chồng cũng không chịu ly hôn vì thấy mất mặt.

Nực cười thay, khi ông ta ngoại tình thì không thấy mất mặt, suốt ngày ong bướm cũng không xấu hổ.

Đến khi mẹ chồng muốn ly hôn thì lại kêu sĩ diện.

Sau đó, ông ta nổi điên, bỏ nhà đi biệt mấy năm không một tin tức.

Vậy là chuyện ly hôn rơi vào bế tắc.

Mẹ chồng tự an ủi mình: thôi thì sống như vậy cũng chẳng khác gì ly hôn.

Nhưng đến khi Lý Duệ mười hai tuổi, bà lại muốn ly hôn lần nữa.

Lần này, bà rất kiên quyết.

Bởi bà đã gặp một người muốn cùng bà đi hết phần đời còn lại chú Vương làm cùng xưởng.

Nói đến chú Vương, ánh mắt mẹ chồng sáng rỡ hiếm thấy:

“Ông ấy không giống người khác. Ông lắng nghe tôi, khen cơm tôi nấu, giúp tôi gánh gạo, sửa đồ điện.

Ông ấy khiến tôi cảm thấy mình vẫn là người phụ nữ đáng được yêu thương.”

Thật ra, chú Vương cũng là người khổ.

Vợ chú bệnh nặng nhiều năm, chú vẫn tận tâm chăm sóc, nhưng cuối cùng lại chẳng có kết quả.

Vì thế, mẹ chồng và chú chỉ là hai người cùng cảnh ngộ dựa vào nhau mà sống.

Không ngờ lần này, lại gặp sự phản đối kịch liệt từ Lý Duệ.

“Mẹ thiếu đàn ông đến mức đó à? Không có đàn ông mẹ sống không nổi sao? Con nói cho mẹ biết, đừng hòng!

Con chỉ có một người cha, đừng mong ai thay thế được!”

Huyết thống thật kỳ lạ.

Dù ba chồng bặt vô âm tín nhiều năm, chẳng có chút trách nhiệm nào, nhưng Lý Duệ vẫn bênh ông.

Mẹ chồng không nhượng bộ.

Lý Duệ tức giận bỏ học, bỏ nhà ra đi.

Bà không còn cách nào, chính chú Vương đã an ủi:

“Thằng bé còn nhỏ, đang trong tuổi nổi loạn, lớn lên rồi sẽ hiểu.”

Hai người hẹn nhau: sau khi Lý Duệ thi đại học xong, sẽ nói đến chuyện của họ.

Thật ra, mẹ chồng biết rõ: họ không thể có kết quả.

Sáu năm, làm gì có ai chịu đợi mình lâu đến vậy?

Nhưng không ngờ, chú Vương thật sự đợi bà suốt sáu năm.

Trong thời gian ấy, họ giữ trọn đạo đức, không làm gì vượt giới hạn.

Khi Lý Duệ thi xong, bà lại một lần nữa nhắc đến chuyện ly hôn.

Bà nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể giải thoát.

Ai ngờ, số phận lại một lần nữa trêu đùa bà.

Ba chồng đột ngột bị tai biến, nhân tình đem ông về, vứt ngay trước cổng nhà.

Mọi người lại bảo bà:

“Vợ chồng một đời, không thể bỏ chồng tàn phế, làm vậy sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ.”

“Lãng tử quay đầu vẫn là vàng, lần này ông ấy chắc chắn sẽ thay đổi.”

Pháp luật cũng không ủng hộ bà ly hôn.

Mẹ chồng hoàn toàn tuyệt vọng.

Một tờ giấy hôn thú nhỏ bé, lại trói buộc cả cuộc đời bà.

Ba chồng sống sung sướng cả đời, chẳng cống hiến được gì, nhưng lại được gọi là người cha mẫu mực, còn bà thì phải hầu hạ chăm sóc ông từng chút.

Ngay cả con trai cũng trách mắng bà:

“Dù sao ông ấy cũng là cha con, mẹ bảo con trơ mắt nhìn ông c/h/ế/t sao?

Mẹ luôn trách ông ngoại tình, nhưng bao năm nay, mẹ cũng có chú Vương đấy thôi!

Bây giờ ông ấy trở về rồi, nhà ta sum họp, mẹ còn muốn gì nữa?”

Lúc này, bà mới nhận ra, người con mình dứt ruột sinh ra, lại trở thành con d/a/o găm đ/â/m vào lòng mình.

Phải chăng con trai mãi mãi không thể đồng cảm với mẹ?

Rõ ràng hồi nhỏ, Lý Duệ từng ôm lấy bà nói:

“Mẹ là người tốt nhất, con sẽ bảo vệ mẹ.”

Vậy mà không biết từ khi nào, mọi thứ đã thay đổi.

Mẹ chồng vô cảm đẩy xe lăn, nhìn người đàn ông méo mặt ngồi trước mặt.

Nhiều năm trước, khi bà còn trẻ, bà từng mơ mộng:

Nếu một ngày ông ấy quay đầu, cả nhà sẽ sống hạnh phúc.

Nhưng giờ, bà đã cạn nước mắt, cạn hy vọng.

Bà không còn muốn nữa, vậy mà số phận vẫn ép bà nhận lại người đàn ông đó.

Không lâu sau, chú Vương đột ngột qua đời.

Có lẽ là đột quỵ giữa đêm, khi mọi người phát hiện ra thì đã quá muộn.

Chú ra đi trong lặng lẽ.

Trái tim mẹ chồng tan vỡ.

Bà không ngừng tự trách:

Nếu ngày đó bà ở bên chú Vương, nếu chú không sống một mình, liệu chú còn có thể sống tiếp không?

Tiếc thay, tất cả chỉ là “nếu”.

Ngày tang lễ, bà chẳng có tư cách để khóc, nhưng vẫn đến tiễn đưa.

Chỉ vì vậy, sau lưng có người đồn đoán, cười nhạo bà ngoại tình, không giữ đạo làm vợ.

Đạo làm vợ ư?

Lần này, mẹ chồng chẳng thèm để tâm nữa.

Cái gọi là đạo đức đó, chẳng những không mang lại hạnh phúc cho bà, mà còn khiến bà đau khổ cả đời.

Nếu thật sự bà và chú Vương từng có gì đó, thì ít ra cũng không phải mang tiếng oan như vậy.

Nhưng cả đời này, bà không còn cơ hội nữa rồi.

Hạnh phúc từng ở ngay trước mắt, vậy mà cuối cùng lại vụt mất.

Cả đời này, bà chỉ có thể sống cùng người đàn ông tàn phế đó, sống trong tiếc nuối đến hết đời.

Khi c/h/ế/t, tên của bà cũng sẽ bị khắc chung với ông ta.

Bà ấy, hết rồi.

“Thiên Thiên,” mẹ chồng nắm lấy tay tôi, ánh mắt khô cạn nhìn thẳng vào tôi.

“Vì thế, ly hôn đi. Lần này mẹ sẽ giúp con, cũng là giúp chính mẹ.”

“Đừng phí đời mình vì một người không xứng đáng. Có những kẻ đàn ông chỉ biết hút m/á/u phụ nữ, ăn thịt phụ nữ, nhưng vẫn xem hôn nhân là sự ban ơn.”

“Vâng…” Tôi nghẹn ngào không nói thành lời, vì mẹ chồng, cũng vì chính tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương