Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi là một đứa trẻ không được mong đợi chào đời.
Mẹ ra tôi, cũng chỉ vì muốn đưa kẻ đã cưỡng bức bà ấy ra trước pháp luật.
Ngoại nói:
“Nếu không vì mày, mẹ mày đã là viên đại giỏi nhất làng rồi.”
Tôi và mẹ – những người chẳng ai đặt hy vọng – lại cùng nhau đỗ đại .
Sau này, tôi còn có được sự nghiệp người trong làng chỉ ngước .
Bà ruột và người cha máu mủ từng ngoảnh mặt làm ngơ, nay lại thi nhau bám víu.
“Ninh Nhi à, ba đây .”
“Con ngoan, mau nói mẹ con rằng con muốn có ba, muốn có một gia đình hạnh phúc, hòa thuận.”
1
Ngoại từng kể cho tôi nghe một câu chuyện, còn dặn tôi mỗi khi đi ngang qua xanh, nhất định phải cẩn thận.
Tôi rất rõ, đó chính là ký ức đau đớn của mẹ.
Năm ấy, mẹ mới mười sáu tuổi, đang lớp mười, vừa ngoan vừa giỏi.
Người trong làng nói, mẹ sẽ trở thành nữ viên đại đầu tiên của thôn.
Mùa hè năm đó, làng chiếu phim ngoài trời, mẹ và xem xong phim khuya mới trở về.
Khi đi ngang qua xanh mướt, mẹ bị người kéo vào trong .
Mẹ kêu cứu, gào thét, nhưng người đi cùng lại bỏ chạy.
Đêm hôm đó, cả làng chuyện mẹ quần áo rách nát, mặt mũi bầm dập trở về nhà.
Là con độc nhất, sau khi bị làm nhục, mẹ còn bị ông ngoại đập tàn nhẫn.
Nếu không có bà ngoại che chở, tôi đã chẳng thể ra đời.
“Cũng tại mày đòi đi xem cái thứ phim rẻ tiền đó, nếu không đi thì làm có chuyện hôm nay.”
“Tại thằng khốn kia không kéo người khác vào , lại cứ nhằm đúng vào mày, mày có bao giờ nghĩ chưa?”
“Chính là do mày lẳng lơ, hạ tiện, khắp nơi quyến rũ đàn ông, nên người mới để tới mày.”
Ông ngoại không hề ủi người con bị tổn thương, ngược lại còn xát muối lên vết thương của mẹ.
Mẹ lặng lẽ khóc, nghẹn ngào nói: “Con muốn công , bắt kẻ cưỡng hiếp phải trả giá.”
“ công ?!” ông ngoại gầm lên, “Mày ra nông nỗi này rồi còn đòi công ? Có người chịu lấy cái thứ đàn bà rách nát mày đã là phúc lớn rồi.”
“Ngọc Trân, nghe lời ba con đi, thể con đã trao cho người , chi bằng yên phận lấy chồng con.” bà ngoại cũng khuyên mẹ.
Mẹ tính tình bướng bỉnh, nhất quyết công , ông ngoại tức giận vung đòn gánh mạnh vào người mẹ, khiến mẹ liệt giường mấy ngày liền.
Ngoại nói tôi: “Mẹ mày chính là quá cố chấp, từ nhỏ đã không chịu thua ai, chuyện lấy chồng có thể giải quyết, cứ phải công .”
“Ai ai cũng muốn che giấu cho kín, chỉ có mẹ mày lại muốn làm lớn chuyện, còn muốn lên .”
“Nếu không vì mày, mẹ mày đã là viên giỏi giang nhất làng này rồi.”
Sau này khi tôi trở thành luật sư, mới hiểu mẹ không phải cố chấp, là đang bảo vệ chính mình, cũng là bảo vệ rất nhiều người khác.
2
Chuyện mẹ bị cưỡng hiếp, lại còn bị đến liệt giường nhanh chóng lan khắp thôn Đinh.
Tất cả mọi người bàn tán, suy đoán mẹ đã cùng ai chui vào .
Dường , mẹ không phải bị buộc, là tự nguyện.
Dù vào thời đó, chuyện vậy cũng không phải lần đầu xảy ra.
Ai cũng cho rằng mẹ sẽ giống những cô từng bị xâm hại khác, ngoan ngoãn lấy chồng con.
Còn nếu không lấy chồng, con đường duy nhất hoặc là treo cổ trên cây hoàng quả trăm năm của làng, hoặc là nhảy xuống dòng sông Thanh Thủy chảy qua thôn.
Sau khi mẹ liệt giường được một tháng, bà ruột và người cha trên danh nghĩa của tôi mang bánh trái và gà mái đến nhà.
“Con trai tôi nhất thời không kiềm chế được tình cảm, nó thích Ngọc Trân lắm, vốn định đợi Ngọc Trân thi đậu đại rồi mới sang hỏi cưới, chỉ là thằng bé trẻ người non dạ, không nhịn được…”
“Thông gia chỉ có một mình Ngọc Trân là con , sau này con trai tôi chính là nửa đứa con của nhà ông bà, chuyện nhà họ cũng là chuyện nhà họ Đinh.”
“Ngọc Trân là con , lại nhiều chữ, tính tình khó tránh kiêu ngạo, ông đừng ra tay hỏng con dâu tôi, hỏng rồi không được con trai, tôi sẽ hủy hôn đó.”
Bà cười tươi đầy mặt nói.
Đinh Văn Binh vừa nghe đến chuyện hủy hôn liền cuống quýt: “Có hỏng con cũng cưới, mẹ, con thích Ngọc Trân, cô ấy thế nào con cũng lấy.”
Ông ngoại rít một hơi thuốc lào, chậm rãi hỏi: “Nhà tôi chỉ có một mình Ngọc Trân, lại có thức, sính lễ không thể ít, tôi cũng không đòi nhiều, một vạn là được.”
“Một vạn!” bà nghe chuyện hoang đường, vừa kinh ngạc vừa buồn cười, “Nhà tôi không lấy, sẽ không có ai dám lấy nó đâu, ai thèm lấy cái thứ đàn bà rách nát lẳng lơ ấy?”
“Nếu không phải nó mặc áo ngắn giữa mùa hè, con trai tôi lại bị nó khêu gợi đến mức nổi dục hỏa?”
“Thông gia à, hôm nay tôi đến đây là mang theo thành , bánh trái gà mái này chính là thành của tôi, nếu ông thấy được, lập tức làm hôn lễ.”
Bà ngoại nhỏ giọng khuyên ông ngoại: “Ba của Ngọc Trân, ông đồng đi, nhà họ điều kiện thế nào, lấy đâu ra số tiền đó.”
“Chính vì không lấy ra được tiền, nên thằng khốn đó mới nghĩ ra cách bẩn thỉu vậy, còn con tiện nhân kia, ở nhà cho yên không đi xem phim thì đã chẳng xảy ra chuyện này.” ông ngoại tức đến đỏ bừng mặt.
Bà đắc nở nụ cười, nắm chắc phần thắng: “Cho nên, sớm đồng thì hai nhà Đinh mới tiện làm đám cưới.”
Đinh Văn Binh cũng không chịu kém, còn đắc vì hành vi của mình: “Nhà tôi không có tiền, tôi lại muốn có vợ, tôi không còn cách nào khác, chỉ đành dùng biện pháp này, chỉ cần Ngọc Trân thành người của tôi, cô ấy chỉ có thể gả cho tôi.”
ngoài cửa, mẹ lớn hét lên: “Mọi người nghe thấy rồi chứ, nghe thấy hết rồi đúng không, chính miệng hắn thừa nhận cưỡng tôi, người trong làng có thể làm chứng, chứng minh tôi không hề tự nguyện.”
3
Trong phòng, mọi người quay đầu lại, chỉ thấy mẹ trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, cạnh là cán bộ chấp pháp.
Đinh Văn Binh vừa thấy bộ đồng phục cảnh sát liền sợ đến mức ngã phịch xuống đất, hoảng loạn lắp :
“Tôi… tôi không có, tôi không có cưỡng hiếp Ngọc Trân.”
Bà lập tức đổi giọng:
“ Ngọc Trân, cô có chứng cứ gì? Tôi chỉ thấy cô chẳng ai thèm lấy, lại thấy thằng Binh thích cô, nên mới nhận bừa chuyện cưỡng thôi.”
“Chính là Đinh Văn Binh đã cưỡng tôi, nhờ ánh trăng tôi rất rõ mặt hắn, tôi còn cào trầy người hắn.”
Mẹ ngậm nước mắt, từng câu từng chữ kể lại chuyện đêm đó.
Ông ngoại xấu hổ đến mức muốn ngăn mẹ nói tiếp, nhưng thấy cán bộ chấp pháp uy nghi đứng cạnh, chỉ đành lúng túng rít thuốc lào.
Người trong làng lần lượt bước vào sân, hiếu kỳ đứng xem náo nhiệt, thì thầm bàn tán những người cạnh.
Mẹ nói xong liền đi ra sân, kéo Hoàng Thúy Hoa đang bế con đến trước mặt cán bộ chấp pháp.
“Thúy Hoa, đêm đó cùng về, cậu đã thấy mặt Đinh Văn Binh, mau nói họ đi, chính là hắn kéo tớ vào .”
Mẹ đặt toàn bộ hy vọng vào người nhất.
Người trong làng nghe thấy kêu thảm thiết từ , nhưng không trong là ai.
Họ chỉ có thể làm chứng rằng kêu của mẹ rất thảm, không phải tự nguyện.
Hoàng Thúy Hoa thấy ánh mắt mọi người dồn về phía mình, đứa trẻ trong lòng khóc lớn, vừa dỗ con vừa nói:
“Không phải Đinh Văn Binh, tôi thấy là một người lạ mặt kéo Ngọc Trân đi.”
“Ngọc Trân à, anh Văn Binh là người tốt bao, không chê cậu đã bị người khác làm nhục, cậu còn đổ bẩn lên người anh ấy.”
Lời này vừa nói ra, bàn tán càng lúc càng lớn.
“Tôi thấy thằng Văn Binh này thật thà lắm, thích Ngọc Trân toàn âm thầm giúp đỡ, gánh nước cho nhà cô ấy, cho bò ăn, rất chịu khó.”
“Chắc là bọn lưu manh làng bắt nạt Ngọc Trân, cô ấy đọc sách đến lú rồi, lại nghi oan cho người tốt trong làng mình.”
“Thúy Hoa là của Ngọc Trân, lời cô ấy nói chắc chắn không sai, Ngọc Trân làm vậy thật là mất mặt.”
Bà vừa nghe tình thế đảo ngược liền “bịch” một quỳ xuống đất.
“Nhà tôi oan uổng lắm, tôi không chê Ngọc Trân là đồ rách nát, vậy cô lại muốn con trai tôi mang xấu, nhà tôi không có tiền, cũng không thể bị ức hiếp vậy.”
Mẹ đứng sững tại chỗ, không thể tin nổi người nhất của mình.
“ tôi cũng không thể chỉ nghe lời một phía, tình hình hiện tại, chỉ có lời khai của cô, chưa thể xác định người cưỡng cô chính là Đinh Văn Binh.”
“Nếu cô án sớm hơn, thu thập được mẫu gen của người đó, có lẽ đã có thể…”
Cảnh sát tiếc nuối không nói tiếp.
Mẹ ôm mặt, nước mắt tuôn rơi, đau đớn tựa vào tường rồi trượt ngồi xuống đất.
Bỗng nhiên mẹ nôn ói dữ dội, Đinh Văn Binh còn giả vờ bước tới đỡ, nhưng bị mẹ dùng sức hất ra.
“Không phải là mang thai rồi chứ!”
Trong đám đông có người đột ngột nói.
Mẹ giật mình ngẩng đầu, hỏi cảnh sát:
“Nếu tôi mang thai, xét nghiệm gen của đứa trẻ, có thể xác định được người cưỡng tôi chính là cha của nó không?”
“Về mặt lý thuyết, là có thể.”