Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chồng tôi đáp bất lực: “Mẹ, là em gái con, khi cho đồ thì mẹ cũng hỏi qua vợ con một tiếng. Nếu cái vòng vàng lớn mẹ con chưa xin phép đã mang cho mẹ vợ con, mẹ có không?”
Mẹ chồng nổi đóa: “Con dám à! là đồ mẹ!”
Chồng tôi nói: “Đúng , mẹ thấy ? Con mới giả định mẹ đã tức giận vậy. Vậy mẹ lấy đồ vợ con đem cho em gái con không hỏi , cô ấy không giận?”
Mẹ chồng cứng họng không đáp .
Chồng tôi tiếp tục khuyên: “Mẹ à, điều không thì đừng áp đặt cho người khác. Dù chúng ta là người một nhà, vẫn có ranh giới rõ ràng.”
Mẹ chồng không nói thêm.
Một lát sau, chồng tôi quay về phòng nói với tôi: “Vợ à, này mẹ sai thật. Anh đã mắng mẹ , mẹ cũng biết là sai, bỏ qua chuyện này nha, anh hứa sẽ không có sau nữa.”
Tôi nhìn người chồng tạm gọi là còn biết phân biệt đúng sai.
Cơn giận trong tôi dịu xuống đôi chút.
Thật ra cũng không chuyện lớn .
Mấy con cua .
ầm ĩ cũng chẳng có ý nghĩa.
Dù thì nhà có yên mới vạn sự hưng.
Sáng hôm sau, mẹ chồng chủ động bắt chuyện với tôi, tôi cũng đáp vài câu.
Không khí trong nhà có vẻ trở bình thường.
Tính tôi là vậy.
Cãi nhau thì xong, không để bụng.
tôi không ngờ, mẹ chồng ngoài miệng nói hòa, trong âm thầm giở trò với chúng tôi.
Cuối tuần , cũng đúng ngày sinh nhật mẹ chồng.
Cả nhà Hân Hân cũng nhà tôi tụ tập, mừng sinh nhật bà.
mọi khi, tôi chuẩn sẵn thịt cá hải sản đầy đủ từ .
Bận rộn trong bếp cả buổi, cuối cùng một bàn thức đầy đủ sắc hương vị.
không ngờ khi gọi mẹ chồng ra , bà cứ chần chừ mãi không ra.
Ban đầu tôi tưởng bà không nghe thấy, còn bảo chồng ra gọi thêm một .
Kết quả là sau khi chồng gọi , bà vẫn không ra, tôi dù có chậm hiểu cũng bắt đầu nhận ra có chuyện .
Tôi phòng bà: “Mẹ ơi, ra cơm ạ.”
Bà tỏ ra rụt rè, nhỏ giọng nói: “, mẹ không ra đâu, mẹ trong phòng là .”
còn tỏ vẻ tủi thân kể với Hân Hân rằng ngày nào cũng thế, bà một không dám ra bàn.
Hân Hân tỏ ra rất xót xa, nắm tay mẹ: “Mẹ à, , bàn với con!”
quay sang mắng vợ chồng tôi: “Anh chị bình thường đối xử với mẹ thế đấy à? cơm cũng không cho mẹ bàn ?”
Tốt, thì ra là bày sẵn sân khấu để diễn cho tôi xem.
Chồng tôi cũng ngơ ra: “Mẹ, mẹ vậy, ai không cho mẹ cơm chứ?”
Mẹ chồng bĩu môi: “Không có, không ai không cho mẹ, mẹ chỉ là không .”
càng nói càng khiến người khác nghi ngờ bà đang giấu đầu hở đuôi.
Hân Hân không hài , to tiếng: “Anh, đừng dọa mẹ nữa! Em còn ở đây anh đã vậy, bình thường chắc còn tệ hơn!”
“Anh tưởng lớn tiếng là che việc anh chị bất à?”
Chồng tôi nghe thế cũng bật cười, liếc tôi một cái nói: “Thế này , mẹ, em gái nói đúng, mẹ sống ở đây không thoải mái, thì chuyển sang nhà em gái ở một thời gian .”
Ngay cả tượng đất cũng còn có chút nóng nảy nữa là người.
Chồng tôi vốn luôn là một người con rất thảo.
Nếu không, tôi đã không nhịn bao nhiêu năm thế.
này, ngay cả anh ấy cũng không nổi trò hề mẹ và em gái nữa.
Nghe chồng tôi nói vậy, mẹ chồng giật giật khóe miệng, vội nói: “Mẹ không đâu, mẹ có con trai, nhà con gái ở?”
Bà đâu có thật!
Ở nhà con gái thoải mái bằng nhà con trai?
đây bà từng than phiền với chồng tôi rằng ở nhà Hân Hân hết mọi việc người hầu, còn thường xuyên con gái mắng.
Ở nhà tôi thì chỉ cần nấu một bữa tối, dọn dẹp, tắm rửa, giặt giũ toàn tôi .
Tôi còn thường xuyên mua quần áo giày dép mới cho bà.
Bà nỡ rời ?
Chỉ là giở chiêu, khiến chúng tôi mềm .
Dù vụ cua bà cũng cảm thấy lép vế.
không ngờ chồng tôi rất nghiêm túc: “Mẹ, Hân Hân thương mẹ vậy, nói là chúng con không chăm sóc mẹ. Vậy mẹ cứ nhà cô ấy, để cô ấy báo cho mẹ.”
“Mẹ vẫn hay nói Hân Hân lấy chồng tốt, sống sung sướng, vậy thì cứ hưởng phúc, hơn là ở đây uất ức.”
Mẹ chồng nghẹn họng không nói .
Hân Hân câu nói chặn họng, gân cổ cãi: “ thì ! Em không bất anh! Cưới vợ quên mẹ! Anh chị đối xử tệ với mẹ còn không cho người khác nói!”
“Nhà em đâu không chứa nổi mẹ! Chỉ sợ lúc mẹ ở nhà em thoải mái quá, anh chị xấu hổ, khóc lóc đòi đón mẹ về !”
Mẹ chồng sắc mặt trắng bệch, kéo tay Hân Hân không : “Hân Hân, mẹ không , mẹ vẫn ở với anh con…”
Bà rõ mồm một, biết con gái nuông chiều từ nhỏ, thật chăm sóc bà?
kia bà ở chăm cháu, ngày nào cũng mắng.
Giờ thì mạnh miệng vậy , chứ ở lâu không sớm thì muộn cũng lật mặt.
Hân Hân đang bốc đồng, giằng tay mẹ: “Mẹ với con! Con cho họ thấy ai mới là người thật sự thảo!”