Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nằm bệnh trên giường, nửa đêm lướt phải video mukbang, thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.
Tôi nhắn tin cho anh bạn thanh mai trúc mã sống ở phòng bên:
“Bị sốt rồi.
Thèm thịt kho tàu với gà xào ớt anh làm.
Làm cho em được không?”
mạng lag , tin nhắn thứ hai không gửi .
Ngay sau , Trì Vọng nhắn lại liên tục dấu chấm hỏi:
“Cái gì vậy, em bị bệnh thật hả?
Nửa đêm không ngủ nổi điên cái gì thế?”
Tôi nhắn lại: “Em thèm món anh làm đến phát điên rồi đây .”
Trì Vọng: “…Em nghiêm túc hả?”
Tôi: “Chứ gì nữa? Nguyên liệu em chuẩn bị sẵn hết rồi, cứ đến mà nấu thôi!”
hôm , Trì Vọng mặt đỏ gấc, đến gõ cửa nhà tôi.
1
Một người đàn ông mặc áo khoác gió đen đứng cửa.
Rõ ràng mang theo luồng khí lạnh, vậy mà gương mặt tuấn tú ấy lại đỏ bừng sốt cao.
“Giang Mễ Mễ.”
Trì Vọng ngập ngừng lên , ánh mắt nhìn tôi cũng đầy do dự và khó hiểu.
“Em chắc nay không uống nhầm thuốc chứ?”
Tôi trợn mắt, không khách khí đáp lại:
“Anh là người uống nhầm thuốc thì có!”
Tôi sốt đến 38 độ 9, ba ngày liền uống cháo kê cầm hơi.
Hôm nay vừa khá hơn một .
nửa đêm nằm cuộn trong chăn lại xem phải video mukbang khiến tôi thèm đến điên.
là Trì Vọng qua nấu giúp bữa cơm thôi, thế mà tên lại vòng vo mắng tôi có bệnh!
“Nếu anh không làm, em hoàn toàn có thể nhờ người khác!”
Dù bây giờ đặt đồ ăn vẫn kịp.
Trì Vọng nổi đóa ngay:
“Em dám!”
Chưa dứt lời, một bóng người đã lướt ngang mặt tôi.
Đến khi hoàn hồn lại, Trì Vọng đã đứng trong phòng khách, tiện tay khóa trái cửa luôn!
Anh đứng thẳng người, gương mặt căng cứng thể sắp ra trận.
Tôi thật sự không hiểu anh căng thẳng cái gì.
Biết thì là tôi nhờ anh nấu cơm.
Không biết lại tưởng tôi là mãnh thú sắp thịt người không bằng!
“Ờm… bước đầu tiên, chúng ta làm gì ?”
Trì Vọng lên , ánh mắt ngơ ngác nhìn tôi.
2
“Tất nhiên là rửa tay rồi, chẳng lẽ anh định cứ thế mà nấu à?”
Không rửa tay, nấu chẳng phải toàn vi khuẩn à?
Tôi sững người, mắt mở tròn xoe!
Tên rõ ràng đầu độc tôi mà!
Trì Vọng bừng tỉnh, giọng nói có phần lắp bắp:
“… cũng hợp lý.
Anh rửa ngay.”
Nói rồi, anh quay người một cách cứng nhắc, nhấc chân trái lên cùng với tay trái.
Cứ thế chân tay cùng bên, lạch bạch bước ngang qua tôi.
Cảm giác chẳng khác nào một con robot hơi lỗi kỹ thuật.
Tôi: “…”
Người phát sốt là tôi.
tôi lại cảm … người bị cháy não là anh ta ?
Rất nhanh, vòi sen vang lên từ phòng tắm.
3
“Anh định tắm luôn à?”
Tôi nghi hỏi.
Ngay sau , Trì Vọng khẽ đáp “Ừm” một .
Không biết có phải ảo giác của tôi không, mà tôi lại ra được … ngượng ngùng?
“ vậy… sạch hơn, không?”
“Ờ, cũng !”
Tôi nghĩ nghĩ, anh nói cũng có lý.
Nếu anh đã sạch sẽ vậy, tôi cũng yên tâm rồi.
“Vậy anh cứ tắm nhé, tiện thể em đặt mua thuốc luôn.”
Từ “thuốc” anh vừa nói làm tôi nhớ ra.
Tôi liền rút điện thoại ra, mở app đặt đồ ăn và tìm thuốc tiêu hoá.
Trì Vọng tò mò hỏi: “Thuốc?”
“ vậy.”
Tôi vừa lướt màn hình vừa nghiêm túc đáp:
“Lỡ đâu ăn no quá bị đầy bụng thì , tất nhiên phải phòng chứ!”
Lần tôi ăn khuya nhiều quá, no đến mức không ngủ được, lăn qua lăn lại trào nước mắt, thật sự không lặp lại nữa!
Thế mà vừa dứt lời, cửa phòng tắm đột ngột bật mở.
Một cánh tay rắn chắc vươn ra cướp lấy điện thoại tôi.
Tôi theo phản xạ giơ tay giật lại, hơi thở lại khựng lại ngay .
Sáu múi cơ bụng rắn chắc lồ lộ mắt tôi.
Trì Vọng để trần nửa thân trên, vai rộng eo thon, toàn thân toát ra sức hút mãnh liệt và sự bùng nổ đầy năng lượng.
Tôi ngẩn người vài giây, bị khí chất đầy nam tính ấy thiêu đốt đến mức tai đỏ bừng.
Nhìn từng giọt nước lăn từ tóc anh, men theo yết hầu, qua xương quai xanh…
Trượt dọc xuống…
4
, sắc mặt anh lại hơi lạnh lùng.
“Thuốc hại người, em không biết à?”
Đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm tôi.
Biết nhau bao năm, tôi hiểu quá rõ—đây là dấu hiệu anh sắp nổi giận.
Tôi theo bản năng rụt cổ lại, chột dạ nói:
“Vậy… vậy không uống nữa?”
thế, nét mặt Trì Vọng giãn ra đôi .
“Ngoan.”
Bàn tay to xoa nhẹ lên đầu tôi.
“Anh không phải loại người vậy, yên tâm.”
Sự dịu dàng đột ngột lại càng khiến tôi bất an.
Bình thường cần anh không cà khịa là tôi đã lạy trời tạ đất rồi.
Giờ thì hay rồi, tự nhiên tốt bụng thế, có khi nào định bỏ “thuốc độc” bữa không vậy?
Tôi trừng mắt nhìn bóng Trì Vọng quay người phòng tắm.
Không nhịn được, tôi bĩu môi, hét với theo:
“ anh làm ít thôi nhé!
Em thật sự sợ không ăn nổi đâu đấy!”
Trì Vọng vấp một cái suýt ngã.
Rồi đóng sập cửa phòng tắm lại trong trạng thái hoảng loạn.
“Biết… biết rồi!”
5
tắm thì — “tạch!”
căn phòng chìm bóng .
Tôi vội bật đèn pin lên, đảo mắt nhìn quanh.
Nếu tôi không nhầm, thì âm thanh vừa rồi là…
“Chập cầu dao rồi.” – Trì Vọng nói vọng ra.
“Để anh ra xem thử. Em ở yên đấy đừng cử động.
À mà… có thể đưa anh cái khăn tắm không?
Anh tìm không .”
Tôi gật đầu đồng ý.
Tất nhiên là anh không tìm rồi.
Vì hôm nay trời đẹp, tôi lên cơn siêng năng, đã quăng hết khăn tắm máy giặt, xong xuôi lại đem hết ra ban công phơi nắng.
vấn đề là…tôi bị quáng gà!
May vẫn có ánh trăng le lói ngoài cửa sổ để định hướng.
Tôi vội vã chạy , rồi lại chạy về nhanh không kém.
“ đứng gì mà vội vậy, không sợ té hả?”
“Đừng lắm lời, mau mà nhận lấy!”
Một bàn tay với khớp xương rõ ràng thò ra từ khe cửa.
Ngay khi tay anh chạm , mặt tôi đỏ rực!
“Aaa aaa aaa!
Anh sờ cái gì đấy hả!”
Trì Vọng cuống quýt rút tay lại:
“Xin lỗi xin lỗi, anh tưởng là tay em… vì mềm mềm…”
“Im ngay!”
Giây phút , tôi thật sự xé xác anh ra từng mảnh!
“Đừng có cử động lung tung! nãy suýt là với được rồi !”
“Thế thì đừng để anh mò nhầm chứ!”
Tôi bực đến sôi máu.
Quyết định dứt khoát mở toang cửa phòng tắm!
Dù thì cũng thui, tôi chả nhìn gì .
“Anh…”
Trì Vọng chưa kịp phản ứng, tôi đã xông vài bước , tiện tay ném luôn khăn tắm về phía anh:
“Đỡ lấy!”
ném quá mạnh, tôi lại bị trượt chân!
người mất thăng bằng!
“Aaaa!”
“Cẩn thận!”
Tôi nhắm chặt mắt lại, sẵn sàng đón nhận cú đau điếng.
không có gì …
vì người ngã xuống là Trì Vọng.
tôi, lại ngồi phịch lên phần… eo của anh.
6
Anh bật ra một rên đau đớn.
Tôi cũng đau đến mức không nhịn được, hít mạnh một hơi.
“Trì Vọng, xương anh đâm người quá đấy.”
Anh cao gần mét chín, khung xương vốn đã to.
Lại thêm người đầy cơ bắp thế kia.
Ngã lên anh là chẳng nhẹ nhàng hơn mặt đất là bao.
Trì Vọng bỗng khựng lại, giọng khàn khàn:
“Có thể nào… không phải xương, mà là thịt?”
“Vớ vẩn, có cái thịt nào mà…”
Tôi cứng đờ người.
Chữ cuối chưa kịp nói đã nghẹn lại trong cổ họng.
Đã thế, trên người tôi mặc cái váy ngủ…
Không dám cử động, không dám thở mạnh…
Dường cảm nhận được sự bối rối của tôi, Trì Vọng khẽ cười khẩy:
“Giờ biết ngại hả?
gọi anh qua, không phải gan to lắm à?”
“…
Không phải!
Anh có thể… đừng có run nữa được không?!”
Sự mỉa mai của anh kéo dài được hai giây, rồi… chính anh cũng rối tung rối mù.
7
“Tôi… tôi đâu có run.”
Tôi nghiến răng, cố gắng kiềm chế, trong lòng càng càng hoảng.
“Trì… Trì Vọng, anh có thể… có thể thả em xuống không?”
Trì Vọng:
“Hả?
Thả em xuống á?
Em nhìn lại tình hình hiện giờ , nói mấy câu có nổi không?”
Ừm… hình … anh nói cũng không sai?
Tôi liền rón rén, vừa lần mò vừa cố trèo xuống một cách cẩn thận.
Giữa bóng , tôi Trì Vọng nuốt khan:
“Giang Mễ Mễ, em cố ý không?”
Chưa kịp phản ứng, anh bất bật dậy!