Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Bàn to túm lấy cổ áo tôi, xách tôi lên rồi đặt xuống.

Lần , Trì Vọng ngồi bệt dưới sàn.

Còn tôi… thì ngồi gọn lòng anh.

Mọi lời thốt ra đều bị mềm mại nào nuốt trọn.

Anh vụng về cạy môi tôi, hơi thở mang theo khí thế xâm lược mãnh liệt trùm lên thân tôi.

“Ưm!”

Tai tôi ù một tiếng, tim như sắp nổ tung!

Còn đầu óc thì… hoàn trống rỗng!

Trì Vọng… anh

hôn tôi?!?!

8

Sống mũi cao thẳng của anh nhẹ lướt qua chóp mũi tôi.

Hơi thở của hai đứa dần nóng rực, hòa vào không khí ẩm ướt, ngột ngạt của phòng tắm.

“Tiếp theo… nên gì?

“Anh chưa có kinh nghiệm…

“Em chỉ cho anh nhé?”

Giọng anh khàn đặc, thì thầm bên tai tôi như móc , khiến thân tôi rối loạn.

Đầu ngón nóng ấm của anh từ từ lướt xuống từ cổ tôi.

Chạm tới xương quai xanh…

Tôi run lên một cái.

Như có luồng điện chạy khắp , tê rần da .

Tôi không nhìn

đôi mắt vốn lạnh nhạt của Trì Vọng, giờ đây phủ đầy cảm xúc không tên.

Không khí mờ ám khiến khoảng cách giữa chúng tôi…

Càng lúc càng gần, càng lúc càng sát…

Nụ hôn , được anh tiếp tục sâu hơn.

Tôi ngừng thở.

lúc !

“Cộc cộc cộc!

“Chào anh chị, đồ tới rồi ạ!”

Tôi: “…”

Trì Vọng: “…”

9

Tôi cuống cuồng đẩy Trì Vọng ra.

“Anh mua cái gì thế?”

Trì Vọng giọng khàn khàn hỏi, cuối còn có chút… trêu chọc?

Đầu óc tôi vẫn mụ mị, chưa hoàn hồn lại.

Hoàn phản xạ có điều kiện mà đáp:

“Mấy … dùng á.”

“Ồ…”

Trì Vọng giơ lên, nhẹ lau vết đỏ nơi môi tôi.

“Để anh ra lấy, sàn trơn lắm, em đừng linh tinh.”

Anh lần mò tìm được chiếc khăn tắm rơi dưới đất, lau khô , rồi mặc quần áo vào.

Lúc anh ra khỏi phòng tắm, tôi ôm nóng ran.

Cảnh vừa nãy cứ tua tua lại đầu tôi.

Tôi vừa gì thế?!

Trì Vọng vừa gì thế?!

Tôi với Trì Vọng… vừa mới cái gì thế trời?!

Nghĩ đến khoảnh khắc ngất ngây , tôi chỉ muốn chui xuống đất trốn mất!

tôi ngồi tự tra hỏi bản thân thì…

“Tách!”

Đèn trên trần bật sáng lại.

Trì Vọng lấy đồ ngoài cửa vào.

Túi nhỏ xíu, anh liền bóc ra .

vừa nhìn cái hộp bên , anh khựng lại!

“Tiêu hoa, đại hồi, quế, lá nguyệt quế?

“Đây là… em nói là…

‘Đồ dùng ’?”

Giọng anh ngạc nhiên tột độ.

Tôi xoay , khó nhìn anh:

“Chứ anh tưởng là gì?”

Trước anh đến, tôi còn nhắn cho anh: “Nguyên liệu em có đủ, anh cứ đến là được.”

Tủ lạnh nhà tôi cá trứng gà đầy đủ.

Chỉ là vừa rồi mới phát hiện mấy gói gia vị hầm không biết để đâu, mà tôi thì lười tìm.

Thế là đặt gọn qua cửa hàng tiện lợi 24/7.

“Anh… anh…” – Trì Vọng há miệng, nói không ra lời.

Hai đứa cứ thế đứng trừng mắt nhìn nhau suốt phút.

Cuối cùng, Trì Vọng nghẹn ra được một :

“Vậy tức là… nửa đêm em gọi anh tới, rốt cuộc là muốn… cơm?”

rồi! Em muốn món sở trường của anh – kho tàu, gà xào ớt… khoan !

Khoan ! Anh nghĩ em gọi anh tới để…?!”

Tôi bừng tỉnh!

khoảnh khắc , tôi khoanh trước ngực, ánh mắt cảnh giác nhìn anh:

“Anh bớt xem mấy cái nội dung rác lại được không?

Em nói rõ rành rành thế rồi mà anh còn sai được?!”

Trì Vọng rút điện thoại ra, dí vào tôi, mở lại tin nhắn giữa hai đứa:

“Thế đây là rõ ràng hả?”

Tôi dụi mắt, sợ mình nhìn nhầm.

“Khoan, anh có xóa tin nhắn không đấy?”

Để tự minh oan, tôi cuống cuồng mở điện thoại mình, lướt lướt lướt.

Đến dòng hai mình gửi:

“Thèm món kho tàu và gà xào ớt anh .”

Phía trước còn hiện lên một dấu chấm than đỏ chót…không gửi được.

Tôi chỉ muốn ngất tại chỗ.

12

“Sao hả?”

Trì Vọng nhướng mày, bình thản nhìn tôi như xem trò vui.

lầm… cái sự là lầm thôi mà!”

Lúc tôi gửi nhiều tin nhắn quá, tin hai bị đẩy lên trên, tôi hoàn không để ý đến!

Bảo sao Trì Vọng lại nghĩ lệch như thế!

Lần lầm lớn rồi…

Tôi cố tưởng tượng tâm trạng của Trì Vọng

Nói là, tôi chỉ muốn nhắm mắt, duỗi chân, bay khỏi Trái Đất cho rồi!

Tôi lúng túng giải thích, hoàn không để ý Trì Vọng nhìn tôi, khóe môi cong lên đầy thích thú.

Anh cắt ngang đoạn tôi lắp bắp:

“Giờ trọng điểm không phải là lầm.

Mà là…

Vừa rồi anh cho em nụ hôn đầu.

Em không có gì muốn nói à?”

Nghe vậy, tôi ngẩn ra tại chỗ.

“Hả?”

Tôi liếc anh từ đầu đến chân: “Anh hai mươi hai tuổi rồi mà vẫn còn giữ nụ hôn đầu á?”

Trì Vọng: “?”

Tôi gân xanh bên thái dương anh giật một cái, thì tối sầm.

Tôi vội ngậm miệng, không dám hó hé thêm lời nào.

“Em nói gì thế hả?

Từ mẫu giáo anh với em quen nhau rồi.

Mấy năm nay anh có yêu đương gì đâu, em không biết chắc?”

Tôi lục lại trí nhớ… hình như là vậy ?

Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều cô gái theo đuổi anh, anh từ chối thẳng thừng, không cho bất cứ ai cơ hội.

Tôi còn từng nghi ngờ… anh có không thích con gái.

13

… vừa rồi cũng là nụ hôn đầu của em mà!

Hay là coi như huề nhau, anh sao?”

Tôi chớp mắt nhìn anh, chờ trả lời.

Dường như anh cũng chờ tôi nói thêm gì .

tôi im lặng quá lâu, gân trán Trì Vọng bắt đầu giật dữ dội hơn.

“Chỉ vậy thôi hả?

Hết rồi à?!”

Tôi gật đầu: “Không thì… để anh hôn thêm vài cái cho đỡ tức?”

“Giang Mễ Mễ, em…!”

Lúc , sắc Trì Vọng đen đến mức gần như muốn nhỏ ra mực!

Một ý nghĩ không hay chợt nảy ra đầu tôi.

Anh không phải… định giết tôi diệt khẩu vì bị tôi cướp mất nụ hôn đầu chứ?

“Em sự chỉ muốn được bữa cơm anh thôi mà, đâu đến mức tội đáng chết… không?”

Trì Vọng bật cười.

nhìn thế nào cũng giống như tức đến phát điên!

“Giang Mễ Mễ, em là cái khúc gỗ!”

Nói xong, anh quay bỏ .

Tôi hoảng hốt chạy theo, đuổi đến tận cửa, lúc anh đặt lên nắm cửa…

Anh lại quay đầu, nghiến răng nghiến lợi:

“Còn là khúc gỗ mục!

Không thể đục nổi!”

Từng chữ đều đầy oán niệm!

Tôi bị mắng mà còn không .

Vội vàng gọi anh lại:

“Khoan , đợi !”

Động tác anh khựng lại, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt bỗng tràn ngập mong chờ, kiểu như “cuối cùng em cũng ra rồi à?”

Khóe môi anh gần như muốn cong lên.

“Em còn gì muốn nói?”

Tôi bắt gặp ánh mắt , rón rén hỏi:

“Ừm… kho tàu với gà xào ớt, hôm nay anh không định cho em nữa hả?”

Vừa dứt , ánh sáng mắt Trì Vọng… tắt phụt!

“Tạm!

Biệt!”

Rầm!

Cửa chính bị đóng sập lại.

14

【Có nào Trì Vọng… thích cậu từ lâu rồi không?】

Tôi vừa kể hết sự việc cho nhỏ bạn thân cú đêm nghe xong thì nhận được kết luận sốc tận óc như thế!

Tôi suýt chút nữa lắc đầu rụng luôn cổ:

【Không thể nào! Tuyệt đối không thể!】

Tôi với Trì Vọng quen nhau từ nhỏ.

hai lúc nào cũng nhìn nhau không vừa mắt.

Tôi vốn là đứa thích ganh đua, mà ở đâu có anh, tôi mãi chỉ là về nhì.

Anh giống như ác mộng đời tôi, cách nào cũng không thoát nổi.

Từ mẫu giáo đến cấp 3, hai đứa luôn học chung lớp.

Đến đại học, điểm thi tụi tôi lại gần bằng nhau, cùng đậu vào một trường.

May sao khác khoa.

Chứ không thì tôi chắc phát điên rồi!

Dù sao thì nhà Trì Vọng cũng ở sát vách nhà tôi, lúc còn học thì ngày nào cũng đụng , nghỉ lễ về nhà cũng phải nhau mỗi ngày.

Một năm 365 ngày, nói gặp nhau 367 lần còn là nói ít!

Cơ mà nếu nói về điểm tốt duy nhất của cậu ta, chắc chỉ có… tài .

【Muốn nắm được trái tim một cô gái, thì phải chinh phục được dạ dày của cô trước. Xem ra , Trì Vọng nói cũng không sai chút nào.】

【Cái gì cơ?】

Cô bạn thân lẩm bẩm gì , tôi nghe không rõ.

lập tức chuyển chủ đề:

【Không có gì.

, cậu sự không có chút cảm giác nào với Trì Vọng à?】

15

Nói đến chuyện

Hình ảnh tôi và Trì Vọng hôn nhau lại bất chợt vụt qua đầu.

tôi nóng bừng, tim cũng như lỡ một nhịp.

Nói là lúc không hề rung động… thì là nói dối.

Tùy chỉnh
Danh sách chương